Mình quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Thời gian đó không quá dài nhưng nó cũng không quá ngắn ngủi đúng không? Chúng ta quen nhau qua một người bạn chung,người đó nói rằng " em và rất hợp,rất xứng đôi" bởi vậy là em đã dành cho anh một niềm tin. Quãng thời gian bên anh là khoảng thời gian em cảm thấy rất vui vẻ, em tưởng chừng như cuộc đời mình sẽ dừng lại ở đây,ở nơi anh. Hòn đá ven đường tồn tại cũng có lí do của nó,và em tồn tại là để yêu thương. Con gái sinh ra vốn là được yêu thương đúng k? Anh đã đến và làm cho cuộc đời em thêm tươi mới,em dần lấy lại được niềm tin trước đây đã đánh mất. Anh cũng từng nói "hãy tin vào anh". Mình cứ yêu nhau bình dị và bình yên như thế rồi đến một ngày giông tố cũng kéo đến. Anh đã tàn nhẫn rời xa em trong lúc em khó khăn nhất. Em đau đớn và tuyệt vọng. Em lấy nỗi căm phẫn làm động lực để bước tiếp. Đúng là không hẳn là dễ để quên đi một người và có lẽ anh chẳng bao giờ hiểu được cảm giác đó đâu.
Em sống bình yên như thế tới một ngày anh tìm đến em và nói chúng ta làm lại từ đầu. Em đã suy nghĩ rất nhiều liệu có nên bắt đầu lại hay không. Tất cả bạn bè em đều phản đối việc em nối lại với anh. Thế nhưng,con tim không làm được, tim em không đi theo lí trí của em. Và rồi em lại ngã vào vòng tay anh một lần nữa. Em bất chấp lời ngăn cản của mọi người,bất chấp việc anh đã làm tổn thương em để trở lại với anh. Bởi em hy vọng lần này anh sẽ thay đổi. Sẽ không làm em buồn nữa.

Nhưng rồi đến hôm nay thì em nhận ra sự thật này. Một sự thật đau lòng mà em không muốn đối mặt. Anh nói "anh đã lừa dối em". Mắt em nhòe đi khi dòng lệ cứ rơi tuôn. Em đau,đau lắm anh có biết không?
Em phải làm gì đây? Không lẽ tất cả tình yêu và sự hy sinh của em không làm anh cảm động? Anh vô tâm hay cố tình lừa dối? Tại sao? Tại sao? Trăm ngàn lần em muốn anh phải đối mặt với em để trả lời câu hỏi đó. Thế nhưng anh chỉ im lặng nhắn cho em một tin nhắn "Anh xin lỗi". Xin lỗi làm gì khi một lần nữa anh lại đâm lên trái tim em. Xin lỗi làm gì khi con người anh cứ vô tâm như thế? Xin lỗi làm gì khi anh chẳng thể nào cho em một lời giải thích.
Sau tất cả đau đớn anh dành cho em thì bây giờ em muốn nói "Cảm ơn anh". Cảm ơn sự dối trá đó của anh. Cảm ơn sự giả dối mà anh mang lại cho em. Cảm ơn anh để em biết rằng anh không phải là mãi mãi. Để em biết rằng anh và em không thể cùng đi trên một con đường. Để em biết rằng nơi bình yên nhất chỉ có Gia Đình. Chỉ có gia đình sẽ yêu thương ta nhất dù thành công hay thất bại thì gia đình sẽ là chỗ dựa lớn nhất cho cuộc đời mỗi con người.
Và em sẽ quên anh. Nhất định là thế.!
Theo: truyện hay.
Chia sẻ:
Chia sẻ
