Ví dụ, anh cũng thích em thì sao?




Trước khi quen anh, ý nghĩ đầu tiên của em khi ngủ dậy là: “Lại muộn học rồi”. Còn bây giờ là: “Cầu trời mọi điều tốt đẹp đến với anh ấy hôm nay”. Trước khi quen anh, ý nghĩ cuối cùng của em trước khi ngủ là… chẳng kịp nghĩ thì đã ngủ khì mất. 


Còn bây giờ, hết quay trái, quay phải, hết tắt điện đi rồi lại bật điện lên chỉ vì phải đánh vật với câu hỏi mà em biết thừa chả bao giờ có câu trả lời: “Trong giấc mơ anh, có em… không?”



Trước khi quen anh, ngày nào em cũng than vãn vài chục lần câu: “Cuộc đời thật buồn bởi em chẳng có nổi một lý do nào để buồn”. Bây giờ, thì em không thể hét nổi nữa bởi em đã tìm được hàng vạn lý do… Chẳng hạn… có lẽ mạng bị lỗi nên tin nhắn đến muộn.


Ví dụ, anh cũng thích em thì sao?

Nghe thì cái lý do này thật vô lý nhưng anh cứ thử thích em đi, anh sẽ biết ngay là em nói sai hay nói đúng. Thế ví dụ… anh cũng thích em đi. Thì sao nhỉ? Chỉ ví dụ thôi nhé:

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng cười rất nhiều cho mà xem. Trên đời làm gì có ai buồn khi người mình thích cũng thích mình cơ chứ. Cuộc sống sẽ tràn ngập niềm vui. Chẳng phải những niềm vui còn được mang tên là “hạnh phúc” đó sao?

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng dịu dàng đi cho mà xem. Em sẽ chẳng bao giờ chí choé, cãi nhau ầm ĩ với mấy thằng bạn nữa, sẽ nói năng thật nhỏ nhẹ. Anh không tin em làm được đúng không? Thế thì phải thử mới biết được chứ

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, lúc anh buồn có thể em sẽ chẳng làm cho anh vui lên được. Nhưng em có thể buồn cùng anh đấy. Mà một người buồn thì thật… chán. Hai người buồn chắc hẳn sẽ… vui hơn. Anh có tin vào điều ấy không? Nếu không thì cũng phải thử mới biết được.

Và cuối cùng… nếu anh thích em, không ví dụ đâu nhé! Đang nói thật đấy. Thì em rất muốn nói với anh một điều, một điều mà khi nào ví dụ thành sự thật em sẽ nói cho riêng mình anh nghe.

Cứ cho đi mà chẳng cần nhất thiết được nhận lại.

Cứ hy vọng đi để rồi có thể phải thất vọng.


Danh sách beat sử dụng trong Radio:


1. Dan Bi-Sick love
2. Falling in Love – Secret
[Xem tiếp...]


Blog Radio 179: Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!





Lá thư trong tuần


Bạn thân mến! Bạn đang đi trong những ngày cuối cùng của tháng 4. Thoảng trong gió như hát khúc ca về những ngày tháng 4 nhẹ dịu mà ngọt ngào.

Ai trong chúng ta cũng đều mong sau mỗi nỗi đau vết thương sẽ nhanh chóng tan biến và mỗi người lại có cách khác nhau để vượt qua nỗi đau ấy. Xin bạn đừng sợ mất mát đau khổ, xin bạn đừng trốn chạy những nỗi đau và yêu thương tự đáy trái tim mình bởi trốn chạy không bao giờ là cách chữa lành vết thương.

Mời bạn đến với Blog Radio tuần này với lá thư trong tuần: “Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!”

Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!

Viết cho em và cho những người trẻ như em.

Em yêu quý của chị!

Sẽ không nói về công việc, việc học tập nhưng chị muốn chia sẻ với em về tình yêu và cuộc sống. Và cũng sẽ không nói về hạnh phúc trong tình yêu, chị sẽ nói về sự đổ vỡ. Phải chăng con người ta, sinh ra và sống ở đời hầu như ai cũng sợ mất mát, sợ đổ vỡ và thường thì phải mất một thời gian khá lâu để có thể vượt qua.

Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng vì còn nhiều nỗi lo. Ai đó đã từng nói, sống mà có cái để lo, đó đã là một hạnh phúc rồi! Em của chị có tin và có cùng suy nghĩ như vậy không? Bản thân mình, chị tin vào điều này trong một chừng mực tương đối thôi, vì không những có cái để lo mà còn phải biết cách lo như thế nào nữa. Lo thế nào để mình vừa cảm thấy thoải mái, không xem đó là một gánh nặng mà sự vật, sự việc được mình lo cũng phải cảm thấy dễ chịu và không bị áp lực em à!



Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình cảm. Không mất mát, không đổ vỡ, “không trọn vẹn” thì làm sao em biết được tình cảm và con người ấy có ý nghĩa như thế nào đối với em và cuộc sống của em. Không khuyến khích sự đổ vỡ ấy, vì đôi khi đổ vỡ làm con người ta tan tác lắm. Chỉ vỡ khi cần thiết thôi. Nhưng trong tình cảm không ai biết chính xác lúc nào thì nên và khi nào thì cần thiết để vỡ, phải không em? Sự đổ vỡ thường bắt đầu từ sự “lỗi nhịp” của hai con tim. Mà người ta thì hay quy tất cả về hai từ: không hợp. Và rồi cái ta nhìn thấy được là nỗi đau, là nước mắt, là sự dằn vặt, trách móc, là day dứt, là một trong hai sẽ cảm giác mình là người có lỗi. Tất cả những điều đó, cứ thế vô hình chung lại đẩy hai con người, hai tâm hồn, hai nửa quả tim, vốn đã từng gắn bó và thương yêu nhau nhiều lại thành ra xa cách. Và có phải là sẽ không có sự xa cách nào đau đớn hơn là khi phải xa người mà mình yêu dấu. Yêu dấu đến từng hơi thở, nhịp tim, yêu đến từng tế bào sống trong cơ thể. Không phải là chị đang cường điệu hóa lên sự yêu thương ấy, nhưng với những ai đã yêu và yêu thật chân thành, say đắm, sẽ hiểu thấu được cảm giác này.

Vỡ rồi, mất mát, xa cách nhau rồi vậy có nên cố gắng níu kéo, hàn gắn không? Câu trả lời là của em, người trẻ ạ! Phải tỉnh táo và sáng suốt trong mọi chuyện. Nghe thì dễ phải không em, nhưng làm được thì khó lắm! Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. Hãy trang bị cho mình một quả tim ấm nồng và một cái đầu lạnh vừa đủ khi bước chân vào khu vườn có tên gọi “Vườn yêu” em nhé! Và… cũng phải cố gắng giữ được điều nay ngay cả khi không còn bên nhau nữa. Để làm gì người trẻ biết không? Để vẫn đủ tỉnh táo mà không thù hận, không oán người, trách mình, không làm khổ mình, khổ người, và cũng để chọn cho mình một cách khác mà bày tỏ và thể hiện sự yêu thương ấy. Nếu không thể là nồng nhiệt và cháy bỏng như thời còn bên nhau, thì ít ra cũng giữ chữ tình giữa những người đã có Duyên gặp gỡ nhau trong cuộc đời này.

Và sau sự đổ vỡ, mất mát ấy, nếu không hàn gắn được thì em của chị phải vững vàng lên nhé! Phải tự tin đưa tay ra để nắm lấy cơ hội mở một cánh cửa mới. Phải tự tin để mua “bông, băng và gạt” mà làm sạch, chữa lành cho vết thương đang còn há miệng, đau rát trong em, hay nếu đã là một vết thương lâu ngày, lên một lớp da mới rồi nhưng còn xấu xí, chưa được xinh đẹp vì còn dấu sẹo, thì em phải làm sao đấy để mà điểm tô cho nó. Em nên, cần và phải tin là nếu mình sống tốt, có một nhân sinh quan tích cực, luôn yêu thương và chia sẻ thì chắc chắn là cuộc đời này không “bạc” với mình đâu. Tuổi trẻ là một chặng đường quan trọng và góp phần hình thành nên rất nhiều những điều khác trong cuộc sống của em về sau. Và yêu thương là một phần không thể thiếu, là một phần tất yếu của tuổi trẻ. Tuổi trẻ mà không yêu, không nồng nhiệt với tình yêu thì phải chăng là ta đánh mất đi cái thi vị của cuộc đời, cái thú vị của cảm giác đó sao. Hãy để trái tim được rung lên, được đập rộn ràng, được khắc khoải, được nhớ nhung, được say đắm cũng như là được cựa mình để nhức nhối, để đau, để còn biết là: Mình đang sống, đang trải nghiệm và đang dần hoàn thiện mình.

Hôm nay, chị không nói với em về công việc, học tập về những hoài bão của tuổi trẻ. Vì chị tin, những người trẻ như em luôn cháy hết mình hoặc đang hoạch định cho mình những “kế hoạch”. Nhưng tình yêu, muôn thuở vẫn là một tình cảm, là một điều thiêng liêng và có khả năng chi phối, ảnh hưởng tới tâm thế, tình cảm và suy nghĩ của những người trẻ rất nhiều. Bên em còn gia đình, còn những người thân, bạn bè và những mối quan hệ khác. Phải dung hòa em nhé! Người yêu mình, người mình yêu, là một, là duy nhất. Tình yêu thương mình dành cho người đó và ngược lại cũng là một, là duy nhất nhưng hãy mở rộng cách nghĩ đó với những mối dây thân tình khác. Tất cả, với một đối tượng cũng chỉ có một và duy nhất mà thôi.

Hãy yêu thương bằng một trái tim thật chân thành, đau những nỗi đau rất thật, đủ rộng lượng, bao dung để mở lòng và tha thứ, như thế em sẽ thấy mình trưởng thành và khôn lớn hơn mỗi ngày trong phạm trù có tên gọi “yêu thương”.

Tản mạn một chút, trong một sớm tinh tươm, có nắng nhẹ và có một đôi điều muốn chia sẻ cùng em – người trẻ của chị ạ!

8h 43’ – TpHCM

• Gửi từ email Hoài Bão – hoai_bao868@


• Ngọt ngào Nâu

1. Đêm. Cho nỗi buồn rớt xuống vực sâu. Tôi đang nhớ Liên cồn cào, tôi play duy nhất bài Song from a secret garden, bởi đơn giản, đó là bài mà Liên hay nghe, nó gợi cho tôi một ít cảm giác Liên vẫn còn đâu đó quanh đây. Dẫu cho lòng tôi còn đau khổ đến mấy thì tôi vẫn không phủ nhận được một điều rằng tôi vẫn còn dành cho Liên rất nhiều tình cảm, nhiều, nhiều vô cùng. Ngày đó, tôi đã không đủ vị tha và dũng cảm để kéo Liên lại, xét cho cùng, nếu đó là sự lựa chọn của Liên thì chắc hẳn người đó xứng đáng.

Năm năm trước. Tôi và Liên từng là một đôi bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi học cùng từ cấp ba, nhà cách nhau một con đường, tôi thường đi qua con đường ấy chở Liên đến trường. Tình bạn trong sáng ấy đã lớn dần thành tình yêu khi chúng tôi học năm ba đại học. Sau này, chiếc xe đạp hồi cấp ba đã được thay thế bằng chiếc xe có gắn máy chạy bằng xăng. Liên trong sáng và dịu dàng,nàng thường cười khúc khích khi ngồi sau xe tôi. Thế nhưng, những ngày tháng hạnh phúc đó không nhiều. Khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi và Liên đã chọn hai ngả đường khác nhau, và cho đến mãi bây giờ, tôi cũng không dám chắc tôi đã chọn sai hay đúng. Sau nửa năm ra trường, Liên chia tay tôi và kết hôn với sếp mình. Tôi như kẻ mất hồn, tôi biến thành một kẻ mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.

2.Sau một năm không còn là chính mình, tôi đã dần trở lại, tôi đã chín chắn hơn rất nhiều. Hôm đó, của một năm về trước, Liên mãi mãi không còn là của tôi. Nhớ những kỉ niệm cũ, lòng tôi lại bồi hồi da diết. Chưa đến 5h chiều, tôi quyết định thu dọn đồ đạc và rời văn phòng sớm, bỏ hết mấy cái dự án dở dang, tôi khoác ba lô đi lang thang dọc bãi nổi sông Hồng, nơi ngày xưa tôi hay đưa Liên đến. Hai đứa thường tháo giày đi chân trần để cho những dấu chân in hằn trên cát. Liên thích những điều lãng mạn nên máu lãng tử cũng ngấm vào trong tôi. Tôi lôi mấy lon bia ra và ngồi xuống nhâm nhi.

- Này chú, chú có thể không ngồi ở đây được không? Một giọng nói cất lên.

- Đây là đất của nhà cháu à?

Tôi đáp lại bằng giọng ngang phè của một kẻ ngà ngà say.

- Tất nhiên là không, nhưng chú đang làm ảnh hưởng đến bức tranh của cháu đấy ! Mà cháu là người ở đây trước !

Giọng nói lại cất lên, một gương mặt non choẹt nhìn tôi đầy thách thức. Hình như nó vừa gọi tôi là “chú”. Tôi đâu có quá già, mới chỉ hai ngày chưa cạo râu thôi.
-Vậy à? Vậy “chú” đi vậy. Nhưng mà này cháu, chú mới có hai nhăm tuổi thôi đấy!

Đó là lần đầu tiên, tôi và con nhóc gặp nhau.

Một khoảng thời gian sau, tôi đến Nâu và gặp lại con nhóc lần trước. Nâu là một quán café gần đối diện công ty tôi đang làm bây giờ. Tôi chọn Nâu bởi vẻ mộc mạc trầm buồn, và bởi ở Nâu hay phát những bản nhạc tôi ưa thích. Tôi không nhận ra nhóc, nhưng nó là người bắt chuyện với tôi trước.

-Xin chào, ông chú say rượu hôm nay muốn uống gì ?

-Ơ…sao cô lại gọi tôi vậy?

-Vậy, chắc chú không phải người phá hỏng khung cảnh bức tranh của cháu hôm trước đâu nhỉ ?

Con nhóc cười tươi để lộ chiếc răng khểnh bên phải trông thật duyên.

-Àh, tôi nhớ rồi, hóa ra là cô bé. Tôi cười đáp lại.

Giữa khoảng trống lờ mờ, tranh tối tranh sáng của quán café, tôi gọi cho mình một đen đá, con nhóc phục vụ bưng ra cho tôi một vài chiếc cookies, tôi nhíu mày không hiểu, nó mỉm cười :

-Cho lần gặp lại thứ hai.

-Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm.

-Thử một chiếc đi chú, công thức mới nhất của cháu đấy !

Con nhóc quay lưng đi và tôi thì nhún vai. Cũng được, nhưng chưa thể nói là ngon.


3. Tôi đến Nâu đều đặn mỗi tuần. Ba tháng nữa trôi qua, lần nào tôi cũng gọi cho mình một ly đen đá, nên cứ thành lệ, con nhóc bưng cho tôi mà không hỏi tôi nữa. Đôi lúc nó nán lại nói với tôi một vài câu bâng quơ, rồi lại chạy biến đi. Thường thì tôi im lặng còn nó huyên thuyên. Tôi có thói quen hay mang theo một quyển sách đến quán, khi thì tôi ngắm phố phường từ trên cao. Lại một ngày Hà Nội rét , ngồi trong Nâu nhâm nhi gần xong tách café, bất chợt nhìn xuống dưới đường, tôi như nhìn thấy bóng ai đó đi ngang. Đúng là Liên, tôi tính tiền café mà không kịp chờ lấy tiền thừa, tôi chạy như bay xuống đường và đuổi theo bóng hình ấy. Gần hai năm không gặp lại Liên, nhưng tôi có thể khẳng định không nhầm được, bởi trong tim tôi lúc nào cũng có bóng hình ấy. Tôi đuổi theo Liên sang bên kia đường, vào trung tâm thương mại. Cũng vừa hay, tôi nhìn thấy một bóng dáng khác đi bên cạnh, họ cùng nhau bước vào chiếc taxi, mất hút trong chiều mưa Hà Nội âm u ẩm ướt.

Tôi chán nản và buồn bã, bước chân vô định kéo tôi lên khu thương mại. Bỗng một ai đó phía sau giật áo tôi lại.

-Tiền thừa của chú !

Ơ, tôi ngoảnh đầu lại, thì ra là cô nhóc. Cô vừa nói vừa thở hổn hển, dường như cô đã chạy đuổi theo tôi, chỉ để đưa nắm tiền thừa chưa đến 50k. Thấy cô bé thở dốc, trong tôi chợt xuất hiện một cảm giác áy náy, tôi mua cho cô một lon coke.

-Chú vừa chạy theo ai đó đúng không?

Tôi nhìn con bé với ánh mắt dò xét, hình như nó đang quan tâm thái quá đến cuộc sống riêng tư của người khác thì phải.

Nó cười hì lảng chuyện khác.

-Nếu chú không nói thì thôi, nhưng không phải ai cháu cũng vậy đâu, cháu chỉ quan tâm đến người cháu thích thôi.

Ngụm nước trong miệng tôi bỗng dưng suýt phụt ra ngoài, trẻ con bây giờ ghê gớm thật, ngày xưa, ở cái tuổi nó, thế hệ bọn tôi đâu có ăn nói mạnh dạn như vậy. Tôi và nó. Đúng là một phát ngôn gây sốc. Tôi vẫn im lặng và mỉm cười.

4.Một ngày đến Nâu, tôi không thấy con nhóc đâu cả. Bình thường, nó đã mang cho tôi một tách đen đá và vài cái bánh cookies do nó tự làm. Quán vẫn vậy, đường phố vẫn vậy, nhưng hình như không có nó thì không gian hơi khác.

Chầu café một mình tiếp theo của tôi không phải đen đá như thường lệ mà là một capuchino thơm mùi kem sữa. Tôi ngạc nhiên nhìn nó như một kẻ từ ngoài hành tinh vừa rớt xuống trước mặt. Nó cũng lặng im ngồi xuống đối diện tôi, không phải cái mép dảo hoạt như những lần trước. Nó chìa ra trước mặt tôi một tấm hình, tấm hình tôi làm rơi từ quyển If you are here của mình.

-Hình như đây là người chú đuổi theo lần trước!

-Uhm.

-Người yêu chú đúng không? Trông chị ấy xinh quá !


-Uhm, người yêu cũ thôi cô bé ạ.


-Vậy , bây giờ thì sao?


-Bây giờ à? Như nhóc thấy đó, chú tuần nào chú cũng đi café một mình . Tôi cười


-Vì sao ?


-Vì chú không có ai yêu ! Tôi lại cười.


-Vậy, cháu được không ?


-Cháu à ? Ngụm capuchino trong miệng tôi lần thứ hai suýt bị ra ngoài trước mặt nó.


-Cháu nói nghiêm túc đấy, cháu thích chú từ lần đầu gặp chú cơ !


Tôi sốc. Hóa ra tôi bị cho vào tầm ngắm từ cái lần tôi ngật ngưỡng nơi bãi Giữa.


-Nhưng…


-Cho cháu cơ hội đi ! Cháu sẽ không làm phiền đến chú nhiều đâu !


Tôi không trả lời con bé. Nó hỏi mượn điện thoại của tôi, nó hí hoáy lưu số của nó lại và cười toe toét.


-Chú im lặng nghĩa là chú đồng ý !

Từ đó, tôi có người yêu, một cô người yêu khá dễ chịu, luôn biết khi nào tôi cần yên tĩnh để không làm phiền. Thực sự , tôi cũng phần nhiều bị thu hút bởi tính cách của cô nhóc, vừa tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi tinh nghịch đáng yêu. Chúng tôi sẽ cứ như thế, nếu như không có một ngày. Trời Hà Nội lại âm u, mưa lại giăng kín lối về. Liên xuất hiện trước mắt tôi với gương mặt nhòe nước. Tối đó, tôi có hẹn với con nhóc, tôi đã không nghe điện thoại, cũng quên mất rằng nó đang đợi tôi.


Gặp lại Liên khiến cho cảm giác của tôi bị xáo trộn hoàn toàn. Dù giờ đây giữa tôi và Liên chỉ còn lại tình bạn, nhưng thực sự tôi vẫn chơi vơi , tôi không biết mình làm vậy có xứng đáng với em hay không, khi em đã dành cho tôi rất nhiều quan tâm và tình cảm. Tôi cứ bị dày vò trong mớ hỗn độn ấy, khi là Liên, khi là em. Và tôi quyết định cho mình một chút thời gian.

Tôi tắt máy, chỉ để lại cho nó một tin nhắn duy nhất: “Chú xin lỗi, nhưng chú cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình” và nhóc cũng chỉ nhắn lại cho tôi một tin duy nhất “ Cháu sẽ đợi”. Tôi hình dung được vẻ mặt của nó lúc này, tôi biết nó sẽ buồn lắm hoặc khóc hết nước mắt, nhưng tôi không cho phép bản thân mình lợi dụng nó. Những ngày qua tôi đã dằn vặt chính mình rất nhiều. Hình ảnh Liên vẫn còn trong tâm trí tôi, mặc dù, đôi lúc, trong tôi, nhóc hiện lên với gương mặt tinh nghịch và đáng yêu. Đôi khi tôi hình dung được cái nhếch môi của nó, cái nhếch môi ý chừng không thèm nói thêm với tôi bất kì điều gì.
5.Tôi ra đi, bay đến một phương trời mới, chị hai và anh rể đón tôi bằng nét hồ hởi hân hoan, biển Nha Trang về đêm thật bình lặng, tôi thường thả bộ lang thang từ lúc hoàng hôn, đứng trước biển, tôi thấy lòng mình thật nhỏ bé, đã đôi lúc tôi ước những con sóng kia có thể đánh trôi đi kí ức của tôi, hay ít nhất, để tôi chỉ nhớ về một người con gái, Liên hay nhóc. Tôi hay ngồi uống với một vài anh bạn đồng nghiệp trên bãi cát, và điều duy nhất là càng say tôi lại càng thấy đau khổ thật nhiều.

Một hình bóng nào đó quen thuộc, giày thể thao, váy xòe, một sự kết hợp vừa nữ tính lại vừa khỏe khoắn khiến tôi bất chợt chạy theo, không lẽ nào…Tôi đã nhầm, đó không phải là nhóc, chỉ là một sự tình cờ nhẫm lẫn, tôi mỉm cười, sao mình lại mong gặp lại nhỉ? Hơn một năm, tôi vẫn âm thầm vào blog của cô nhóc, tôi vẫn âm thầm vào face. Những entry của nhóc khiến tôi thấy mình thật không xứng đáng với tình cảm đó, nên tôi vẫn quyết định không comment. Tôi mong nhóc sẽ tìm thấy một tình yêu khác xứng đáng hơn tôi.

Tôi lại thả bộ với những ý nghĩ không tên, ngoài giờ làm việc, tôi không còn việc gì khác là đi dọc bờ biển. Tôi nhớ Hà Nội da diết, nhưng tôi không giám trở về, tôi sợ đi qua những con đường quen, khi xưa tôi và Liên cùng đi, đã lâu rồi, có lẽ như cảm xúc trong tôi đã chai lì, cho đến ngày tôi gặp cô nhóc. Càng ở bên, tôi lại càng nhớ đến Liên, tôi cũng không hiểu nổi sao nội tâm mình lại phức tạp đến thế. Chị ba đi cạnh lúc nào mà tôi không biết…

-Út à, chị biết Liên đã làm em tổn thương, nhưng em nên mở lòng mình ra đi, thấy em cứ thế này, tội nghiệp lắm.

Tôi mỉm cười, tôi vẫn đang chờ đợi. Nếu không phải là nhóc, tôi không biết mình sẽ mở lòng ra với ai được không nữa, tôi muốn thời gian trả lời cho mình câu hỏi bây giờ trong tôi là Liên hay nhóc ngự trị. Nhưng dường như, thời gian đã làm cho mọi sự thay đổi đi rất nhiều, và ta không thể kiểm soát được nó, con nhóc đặt trạng thái in relationship với một người khác, ngay khi tôi quyết định sẽ tìm lại, ngay khi tôi quyết định chọn cho mình một lối đi có tên nhóc, Nâu và những chiếc bánh cookies. Tôi buông xuôi ý định trở về Hà Nội. Có lẽ, con nhóc không còn mong mỏi sự hiện diện của tôi nữa. Vé máy bay đã đặt tôi quyết định hủy.

6.Chiều chủ nhật, bờ biển đông đúc, gió biển thổi vào mang theo cả hơi muối mặn chát . Tôi lại thả bộ với dòng suy nghĩ đắm chìm. Nhìn ra phía biển xa, tôi tự hỏi trong những con thuyền thấp thoáng, có con thuyền nào dành cho tôi.


- Này chú, có ai nói với chú là trốn chạy không bao giờ chữa lành vết thương không?


- Này cháu, cháu có nghĩ là mình nói chuyện nhầm người không?


- Chú có nghĩ là không quay đầu lại mà nói chuyện với người khác là bất lịch sự lắm không?


- Cháu có thể chạy ra trước này mà !


Đó là những câu chào hỏi cho hơn 300 ngày không gặp , chúng tôi vẫn thế, vẫn đối đáp với nhau bằng cái giọng ngang ngang như thế. Trước mặt tôi vẫn là váy xòe và giày thể thao.


- Chú đen đi nhiều lắm , nhưng đẹp hơn !


- Có ai không sạm đi vì gió biển đâu, còn cháu, xinh hơn nhiều !


-Sao chú không trở lại, chú có biết cháu đã đợi rất lâu rồi không?


-Chú xin lỗi, tôi chỉ biết lặng im.


-Chú có biết, cháu đã can đảm đến thế nào mới đến được đây không?


-Sao cháu tìm được chú? Tôi lảng đi và nói chuyện khác.


-Cháu đưa một đoàn khách đến đây. Ngày mai, cháu về Hà Nội rồi !

Chúng tôi cùng cười ngượng nghịu, cả hai đều chẳng biết nói gì, hoặc bởi vì không biết bắt đầu từ đâu, vì có quá nhiều điều cần nói. Vậy là chúng tôi cứ ngồi im lặng bên nhau cho đến khi sương ướt tóc. Con nhóc đứng lên, nó khẽ cất tiếng:

- Cháu đi đây, mai cháu về Hà Nội, chào chú .

Mặc cho tôi chưa kịp phản ứng, con nhóc quay lưng bước đi, nó bước đi nhanh quá, một lần nữa tôi lại như hình dung được những giọt nước mắt của con bé, và bất chợt, tôi như cảm thấy mình vừa đánh mất một cái gì đó lớn lao, y hệt như cái cảm giác lần trước tôi chia tay Liên. Tôi hiểu, tôi không thể buông tay, không thể để nó đi mất.

Tôi chạy theo…



Gửi từ email thiensu_cupid
[Xem tiếp...]


Blog Radio: Hãy để anh là người yêu em





Blog radio

Lá thư thứ nhất: Dành cho trái tim đã một lần tổn thương…

Này, là người anh yêu…

… đừng để sáng nào anh cũng phải nhắc mặc ấm. Sức khoẻ là của em, phải biết tự mình gìn giữ chứ.

Này, là người anh yêu…

… đừng có bộp chộp hậu đậu như thế nữa. Chân tay là của em, lỡ có sẹo cũng là của em, dù anh muốn cũng không chịu bị sẹo thay cho em được; mà chẳng ai thích con gái có sẹo hết, phải biết tự mình gìn giữ chứ.


Này, là người anh yêu…

… đừng bao giờ vừa qua đường vừa chúi đầu nhắn tin như thế nữa. Anh đã từng chứng kiến nhiều tai nạn vô cùng thảm khốc; vết sẹo rất to trên đùi anh đây là một bằng chứng. Tính mạng là của em, thân thể là của em, nhưng em đang mang trái tim anh theo, phải biết giữ gìn một thứ quí giá như thế chứ.



Này, là người anh yêu…

… đừng bao giờ phóng xe điên loạn trong đêm mưa đông tầm tã như thế nữa. Đôi kính cận của em trong mưa có nhìn thấy gì đâu. Manh áo mỏng của em cũng ướt hết rồi, anh phóng xe bên cạnh còn lạnh rùng mình… Dù anh không biết em và cậu ấy đã có những kỉ niệm gì, những năm tháng ấy hẳn khó quên lắm em nhỉ, những lúc mưa, kí ức buồn ấy trở lại… thì tay anh đây, vẫn luôn đợi để dẫn lối cho em. Nếu những kí ức ấy lại tràn về, bờ vai rộng này là để em tựa vào, tấm lưng to lớn này là để em gục đầu xuống… cứ khóc cho lớn, khóc cho thoả thích đi, chẳng cần phải dấu nước mắt mình trong mưa nữa đâu em ạ.

Em đã cố tỏ ra cứng rắn quá lâu rồi, thế là đủ, hãy sống thật với lòng mình đi em, nuốt nước mắt vào trong thì nỗi buồn đó còn đọng mãi. Là anh đây, sẵn sàng nghe em kể về cậu ấy, đừng ngại ngần, vì anh sẽ còn yêu em nhiều hơn thế. Và cứ để anh che gió, che mưa; nếu trong một đêm đông, kí ức về cậu ấy lại khiến em muốn băng mình trong cơn mưa tầm tã, thì hãy để anh cầm tay lái… để anh biết chắc rằng em sẽ an toàn.

Này, là người anh yêu…

… mở lòng ra với anh được không? Dù anh biết em còn chưa thôi nghĩ về cậu ấy. Thời gian qua có xóa nhòa kí ức, nhưng những vết sẹo mỗi khi chạm vào, đau lắm phải không? Vậy hãy để anh lấp đầy khoảng trống vô định hụt hẫng trong lòng em, sưởi ấm trái tim em trong những đêm mưa lạnh.

Hãy để anh…

… là người em yêu.

P/s: Nếu một ngày em quyết định hé cửa trái tim mình, thì hãy nhắn tin cho anh, vì đồ ngốc này vẫn – sẽ - luôn đợi chờ em… Py.

· Gửi từ tandmfb00303@




· Lá thư thứ 2: Ngày mai em là vợ của anh…


(Thư gửi Đinh Thu Hoài – Người con gái tôi yêu)


Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy cho anh được hôn lên trán em khi đi làm mỗi sáng em nhé. Để anh có được may mắn cả ngày, để anh cảm nhận được mùi hương cơ thể em cho đến cuối buổi làm về. Anh đoán, khi làm việc mà ko có em ở bên, hẳn anh sẽ nhớ em nhiều lắm đấy…

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy cho anh được thưởng thức đồ ăn em nấu hàng ngày em nhé. Anh chỉ muốn được riêng em quan tâm, chăm sóc cho từng bữa ăn giấc ngủ của mình. Và thực tế rằng, chả đồ ăn đâu ngon bằng đồ vợ nấu, bởi không chỉ vệ sinh, sạch sẽ hơn mà trong đó còn chứa đựng biết bao tình cảm của người chuẩn bị. Bởi vậy, anh hứa sẽ cố gắng không bỏ lỡ bữa cơm nào. Vì anh yêu em, yêu tất cả những gì em dành cho anh.

Ngày mai em là vợ của anh…

Mình sẽ cùng nhau đi công viên hoặc đi xem phim vào mỗi dịp cuối tuần, đồng ý không nào?. Sau một tuần dài làm việc vất vả, đó hẳn sẽ là giây phút thư giãn thật tuyệt cho gia đình mình. Anh với em sẽ thả hồn theo gió và mây, để hai đứa mình luôn yêu đời, yêu cuộc sống…

Ngày mai em là vợ của anh…

Mình sẽ chăm về nhà thăm bố mẹ được không em. Anh thích thăm bố mẹ vợ nhiều hơn bởi đó sẽ là khoảng thời gian anh có thể thể hiện lòng biết ơn với đấng sinh thành đã đem đến cho anh một người bạn đời tuyệt vời như thế này. Đó là sự thật đấy nhé, không hề nịnh một chút nào đâu. Anh yêu bố mẹ vợ nhiều như yêu bố mẹ mình vậy.

Ngày mai em là vợ của anh…

Hai đứa mình sẽ chăm sóc bọn nhóc thật tốt em nhé. Anh và em sẽ cùng cho con có được vẻ đẹp cả về thể chất lẫn tâm hồn. Mình sẽ có những thiên thần thật đáng yêu. Anh tin rằng, khi được một người mẹ như em chăm sóc, chúng sẽ lớn nhanh, sẽ ngoan và tuyệt vời giống như bố mẹ của chúng vậy..

Ngày mai em là vợ của anh…

Em hãy hiểu cho công việc mà anh phải làm được không em?. Đôi khi anh sẽ phải đi sớm, phải về muộn, phải xa em một khoảng thời gian… Nhưng chắc chắn rằng, khi ấy anh sẽ chỉ mong được sớm về bên em mà thôi. Cuộc sống là thử thách, là gian nan và chỉ những người thật lòng yêu nhau mới vượt qua được, phải không em?

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy thật bình tĩnh khi hai đứa mình có điều gì đó chưa thật hiểu nhau. Giận hờn giống như gia vị ấy, đôi chút thì ngọt nhưng nhiều sẽ làm đắng đồ ăn. Khi ấy mình hãy ngồi với nhau và nói chuyện để hiểu nhau hơn… Đồng ý nhé!




Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy thẳng thắn góp ý với anh khi anh có điều gì khiến em chưa bằng lòng. Anh không phải là người hoàn hảo và anh sẽ luôn lắng nghe những lời khuyên chân thành từ người vợ dấu yêu của mình.

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy tâm sự với anh về suy nghĩ của mình em nhé!. Bởi dù có gắn liền thì anh vẫn cần những giây phút được nghe em nói về mong muốn của mình. Khi ấy anh sẽ có cơ hội được hiểu em, quan tâm đến em nhiều hơn.

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy hiểu tính cách của anh được không?. Anh có tật xấu là hay nói to nè, nhất là khi tranh luận. Nhưng anh không bao giờ có ý gì đâu. Em hãy nhẹ nhàng bảo anh nói nhỏ thôi và nhất là đừng bao giờ giận anh vì chuyện đó.

Anh còn có tật hay tin người nữa. Em hãy ở cạnh anh, giúp anh tỉnh táo trong mọi điều em nhé. Có em ở bên, anh sẽ cảm thấy yên tâm và tự tin hơn.

Ngày mai em là vợ của anh…

Khi em thấy anh cười cùng một cô gái nào đó, hãy đừng ghen được không em?. Anh có thể cười xã giao với bất kỳ ai, nhưng trái tim thì chỉ với 1 người duy nhất. Em đã đến và để lại hình bóng của mình trong trái tim anh…


Và ngày mai em là vợ của anh…


Hãy cùng anh bước tới tận cùng của không gian và thời gian, cùng anh chia sẻ khó khăn và tận hưởng niềm hạnh phúc. Với anh, sẽ chẳng quan trọng em hay anh là người hoàn hảo.Chỉ cần thấy nhau hoàn hảo trong mắt mình, thế là đủ rồi. Tình yêu đến một lần.. và tồn tại mãi mãi cho đến khi chúng ta ra đi. Cảm ơn em vì đã đến trong cuộc đời anh. Anh yêu em…


· Gửi từ Vũ Xuân Thành



Lá thư thứ 3: Gửi tới em, người con gái anh yêu…..
Ngoài trời nơi anh ở lạnh lắm em ạ, có gió, có mưa, anh thậm chí không muốn cất bước ra ngoài nữa, chỉ muốn ngồi trong nhà, nhâm nhi tách trà nóng mới pha và đọc báo. Hình như cũng lâu rồi anh mất đi thói quen muốn được đi dạo đêm như hồi mới đến thành phố này…. Chắc là từ khi quen em….

Trước khi quen em, anh vẫn thích sáng đi học thật sớm và tối về thật muộn vì anh thích cái cảm giác được sống ngoài trời, hay ít ra cũng không phải bước vào một không gian chật chội của căn phòng ký túc như vậy. Anh có thói quen cầm theo máy ảnh và lang thang hang giờ ngoài phố sau buổi học chỉ để ngắm nghía hay lia máy vu vơ. Có lúc nhiều người qua đường ngạc nhiên về một tư thế ngắm máy đến kì lạ hay một anh chàng suy tư lững thững một mình giữa dòng người hối hả…

Trước khi quen em, anh lên mạng ngoài xem bóng đá, cập nhật tin tức ra còn để vào face, yahoo chém gió với bạn bè. Có người quen cũng có người chưa gặp lần nào. Khi đó anh thấy mình thật phóng túng, sẵn sang buông một câu nói khiến người được nhắc đến phải tím mặt. Nhưng cũng có thể buông một lời nói lả lơi đủ làm một cô gái phải thẹn thùng

Trước khi quen em, anh là anh của những suy nghĩ kỳ quặc, của một anh chàng nông nổi hiếu thắng, có thể gây thù chuốc oán hoặc gây mất thiện cảm mà chẳng phải mảy may suy nghĩ. Lúc đó anh không hay thậm chí chưa bao giờ ngồi hàng giờ trước bàn học chỉ để suy nghĩ hoặc sáng tác một bài văn hay một bài thơ. Mà cũng có thể với anh lúc đó, cảm xúc chưa đủ dạt dào để buông những dòng suy nghĩ trong đầu của mình ra giấy…



Trước khi quen em, anh cũng đã trải qua một vài cuộc tình ngắn ngủi, cũng có những phút giây rung động và cũng đã trải qua những cay đắng của tình trường. Nhiều khi anh tưởng rằng mình có thể sống mà không cần có tình yêu, không cần yêu ai, ai yêu, sống chỉ cho riêng mình. Anh lúc đó sẵn sàng cười vào mặt một thằng con trai nào lên mạng than thở về một cuộc tình tan vỡ và sẵn sàng buông câu nói cửa miệng “đàn bà trên thế giới này còn đầy, sao phải khổ thế”…

Trước khi quen em, những tưởng như với anh mọi thứ đã thực sự hoàn mỹ, rằng anh đã hiểu được thế nào là cuộc sống, là lẽ sống. Với anh lúc đó cuộc sống là tự do là thích làm gì thì làm, là được sống với ý thích của mình. Là nhiều nhiều nữa em ạ.

Ấy vậy mà mọi thứ trong anh đã thay đổi từ khi quen em.

Em đến, không phải như nhiều cuộc tình anh hay đọc trên mạng là một chàng trai quen một cô gái ở một con phố, một quán café hay đại loại thế… em đến với anh bằng cảm giác, bằng cầu nối của hai con tim. Quen em trên mạng. Có thể nói là quen không nhỉ? Khi mà anh và em đã từng gặp mặt nhau, từng học với nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Thôi, cứ xem như là chúng ta mới quen đi nhé vì dù sao em của trước đây trong anh không có nhiều ấn tượng, và anh trong em cũng vậy em nhỉ?

7000km có lẽ là một khoảng cách quá nhỏ bé nếu như so với khoảng cách giữa trái đất với các vì sao hay đơn giản là với mặt trăng, mặt trời. Nhưng đó là một khoảng cách dường như quá lớn với hai trái tim chúng ta. Ấy vậy mà anh vẫn cảm nhận thấy ở xa 7000km đó là người con gái mà anh đang tìm kiếm, là một nửa của cuộc đời anh, là bến bờ của cuộc hành trình tìm kiếm mà anh đặt tên nó là “hạnh phúc”.

Từ khi quen em, anh đã thấy mình như trưởng thành hơn, đã biết cẩn trọng hơn trong lời ăn tiếng nói. Từ khi quen em, không còn những buổi chiều hay buổi tối lang thang ngoài đường phố để dạo phố và chụp ảnh nữa. Đường phố dường như mất đi một người bạn “than thiết” của mình. Anh của em sau mỗi buổi học ở trường là chạy thật nhanh về nhà và việc đầu tiên không phải tìm cái gì đó để nhét vào bụng mà là bật máy tính và yahoo để kiểm tra xem có tin nhắn của em hay không. Những ngày có tin off yahoo hay face với anh thực sự là một món quà, bởi vì anh biết rằng ít ra những lúc ngồi gõ bàn phím đó em cũng đã nghĩ về anh.

Từ khi quen em, chẳng còn những câu chém gió kinh điển hay những câu nói lẳng lơ đùa cợt nữa mà thay vào đó là một anh khác xa hơn. Không nói chuyện yahoo với một cô gái nào quá lâu bởi vì anh biết anh đã có em và không thể vì những hành động của mình mà làm em buồn, em không vui.

Từ khi quen em, anh biết rằng cuộc sống không phải chỉ là sống cho riêng mình mà là phải sống cho mọi người. Anh biết mình đã bắt đầu biết nhớ nhung mãnh liệt, biết đau khổ, biết ghen tuông… Và em ạ, anh cũng biết sợ nữa. Anh sợ cái cảm giác khoảng cách làm cho chúng ta dần dần xa nhau, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ mất em, sợ rằng sẽ có khi em không phải là của riêng anh nữa!

Hai tháng bên em trong một kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, hai tháng tuy không dài nhưng những gì anh và em có với nhau, những kỷ niệm trong hai tháng này cũng đủ theo anh trên suốt đoạn đường đời mà mỗi khi nghĩ về nó anh lại thấy ấm áp, thấy vui vui, hạnh phúc. Em cũng như vậy đúng không người anh yêu!



Người ta thường hay nói “thời gian” và “khoảng cách” là kẻ thù của tình yêu. Nếu chỉ mình “thời gian” hoặc mình “khoảng cách” thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi, ấy vậy mà tình yêu của anh với em lại là con thuyền phải đương đầu với cả hai kẻ thù đáng sợ đó. Nhiều khi anh ghĩ có lẽ chưa yêu thì tốt hơn. Khi đó em, anh sẽ được sống cuộc sống của riêng mình, sẽ được làm những gì mình thích, yêu ai mình muốn… Nhưng rồi tình yêu dành cho em đã không ngăn được cảm giác muốn có em, muốn được sống trong bể tình yêu của em, được yêu em và được em yêu.

Không biết chọn lựa này liệu có sai lầm với cả hai đứa hay không nhưng bây giờ chúng ta hãy cứ sống với những gì trước mắt đã rồi tương lai sẽ tự trả lời cho tất cả. Anh và em có thể đã xem như có “duyên”, chỉ cần cả hai cùng cố gắng chắc chắn sẽ có “phận” nữa. Bao người cũng vì hai chữ “duyên phận” mà phấn đấu trọn đời đó thôi…

“Lá nằm trong lá thân yêu

Tay ôm, tay ấp một chiều Hồ Gươm

Dẫu mai ván có đóng thuyền

Còn duyên xin giữ đã riêng chốn này”

Em còn nhớ những câu thơ này không? Anh viết tặng em trong cuốn sách “Lá nằm trong lá” của Nguyễn Nhật Ánh. Anh lúc nào cũng chỉ mong chúng ta như hai chiếc lá quấn chặt vào nhau chứ không phải liên tưởng đến hình tượng “ván đóng thuyền” đâu em.

Mong rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh, với em, với chúng ta. Anh tin rồi sẽ có một ngày nào đó anh được đeo lên tay em chiếc nhẫn cầu hôn và thủ thỉ với em “Làm vợ anh nhé”. Lúc đó em sẽ đỏ mặt và gật đầu, sẽ sà vào lòng anh và sẽ cùng anh tính chuyện tương lai. Nhưng dù sao đó cũng là của tương lai, em nhỉ? Giờ đây anh chỉ biết rằng anh đang rất vui và hạnh phúc vì có em và được yêu em.

Đừng xa anh nhé tình yêu của anh. Hẹn em ở bến tàu “tương lai”. Bến cuối của cuộc hành trình tìm kiếm mang tên “hạnh phúc”. Và em nhé, nếu có đến trước thì nhớ đợi anh đấy. anh sẽ đến bên em, nhanh thôi!

Yêu em!
[Xem tiếp...]


Một ngày làm vợ




Ba người bạn thân cùng ngồi trò chuyện với nhau trong góc quán quen. Câu chuyện của những thằng con trai thì cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm. Vẫn chỉ quẩn quanh ba cái chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế, đôi khi chẳng ăn nhập gì với thực tế cuộc sống của họ.

Bỗng Thanh lên tiếng:

- Tao nghe đồn năm 2013 là năm tận thế rồi đó, chắc phải về kêu mẹ cưới vợ cho để biết mùi đời quá.

Cường nhanh miệng lên tiếng:

- Cái đó thì tao dư biết rồi, cần gì phải cưới vợ chứ. Haiz..

Nhất Duy ngao ngán trước suy nghĩ của hai thằng bạn. Sao mà tụi nó sống hời hợt và …vô trách nhiệm thế nhỉ? Dù bản thân Duy là người duy nhất trong ba thằng đã yên bề gia thất, nhưng vì hoàn cảnh gia đình có nhiều trắc trở nên Duy cảm nhận sâu sắc nhất về cái gọi là “hạnh phúc gia đình” và thế nào là “tình yêu”….Trong lòng Duy man mác một nỗi buồn khó tả. “Vợ” là gì? Tình cảm vợ chồng là như thế nào mà thằng Cường có thể nhanh miệng khẳng định là đã trải qua thế nhỉ?

Mệt mỏi và cũng chẳng hứng thú gì với cuộc trò chuyện với hai thằng bạn. Duy tổng chào rồi lấy xe ra về. Anh không đi về nhà ngay mà chạy xe vòng vòng cho tâm trí thư thái. Đến khi dừng lại thì Duy chẳng biết tại sao mình lại đi đến nơi mà ngày xưa anh gặp Thái Vân. Mọi chuyện trong quá khứ, cái thời học trò tươi đẹp ấy lại hiển hiện lên trong đầu anh. Thái Vân với bộ áo dài trắng, tóc xõa ngang vai, nụ cười hiền, như đang đối diện với anh. Chới với, anh cảm giác thật trống trải khi tay mình buông thõng trong không trung, không thể nắm bắt bàn tay, khuôn mặt của người con gái mà anh yêu.

Hai người gặp nhau trong một chương trình ôn luyện tập trung cho học sinh giỏi quốc gia. Sự ương bướng của Thái Vân khiến anh chú ý đến cô nhiều hơn, để rồi anh càng ngày càng cảm nhận được sự dịu dàng bên trong vẻ ngoài gai góc ấy. Cô và anh đã yêu nhau khi nào cũng chẳng biết. Nhưng rồi dòng đời xuôi ngược, cả anh và cô sau ngày chia tay nhau vẫn không có thiên duyên gặp lại. Rồi cô cũng lập gia đình, sinh con, cô đã có cuộc sống ổn định của riêng mình.

Rồi như một sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, Duy gặp lại Vân, cô xác xơ và tiều tụy vì những khổ đau của cuộc sống lứa đôi, vì những dư luận cay đắng khi chồng cô cố ý rời bỏ cuộc đời . Đôi vai bé nhỏ của một cô gái 23 tuổi, liệu có chống chọi được với những phong ba bão táp như thế hay không? Duy thấy giận, thấy thương, xót xa, rồi….anh phát hiện ra mình vẫn yêu cô như ngày nào. Anh yêu cô bằng một tình yêu đã qua thăng trầm, thử thách, đã qua một khoảng thời gian 5 năm để khẳng định tất cả. Và dĩ nhiên anh chưa bao giờ muốn để mất cô lần nữa. Thế nhưng… cô đã rời xa anh, vì cô nghĩ cô không xứng đáng với anh, và hơn hết, cô ấy đã hi sinh để anh có được tương lai vẹn tròn, và vẫn là người con có hiếu với mẹ hiền. Mẹ anh chưa bao giờ biết đến Vân, nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Vân nếu bà biết đến hoàn cảnh của cô. Thật trái ngang…

Một ngày làm vợ


Hai năm sau khi chia tay Vân, Duy cũng lập gia đình. Một người con gái mà anh biết nhưng không thân, quen nhưng chưa thể gọi là tình yêu sâu đậm. Trong lòng anh vẫn còn có bóng hình của Vân. Nhưng anh không thể chờ cô, cũng không thể níu kéo cô, anh có lòng tự trọng của một người con trai. Đã một lần bị bỏ rơi, lại một lần nữa bị chia tay. Anh có quyền từ bỏ để làm vơi đi những tổn thương của mình. Và hơn nữa, anh phải làm vui lòng mẹ già, bà muốn anh có gia đình, và bà muốn người con dâu là cô gái ấy.

Nhưng rồi anh chẳng biết tại sao anh không cảm nhận được tình thân, sự nồng ấm trong gia đình của mình. Trong lòng anh là một sự mệt mỏi đến bất tận. Những mâu thuẫn giữa mẹ chồng, nàng dâu bắt đầu phát sinh. Mặt trái của cuộc hôn nhân không tình yêu bắt đầu xuất hiện. Anh cảm giác mỗi ngày của mình trôi đi thật mệt mỏi và nặng nề. Nếu không có công việc, không có ….Thái Vân ở cạnh bên động viên, an ủi, thì có lẽ anh đã….không còn sức mà tiếp tục.

Anh biết, Vân vẫn còn yêu anh, và cô là một cô gái tốt, cô sợ anh dẫm đi trên con đường của chính cô, một cuộc hôn nhân thất bại, và những chuỗi ngày đau khổ đến tột cùng. Cô trở nên quá trong sáng và cao thượng trước anh, có một chút gì đó thật nhói đau xuyên qua trái tim anh. Cho đến một ngày Vân hẹn anh ra nói chuyện:

- Em có thể xin anh một ân huệ được không anh? Anh có thể nào chấp nhận điều em nói ra một cách vô điều kiện không anh?

- Sao em nói nghe nghiêm trọng vậy? Có gì em cứ nói đi, nếu trong khả năng của anh, anh đâu bao giờ bỏ mặc em.

- Em muốn được làm vợ anh một ngày.

Gương mặt Nhất Duy biến sắc, không phải vì lời đề nghị táo bạo, mà vì anh cảm nhận được một điều gì đó trong giọng nói và ánh mắt buồn của Thái Vân. Anh bất giác thấy một luồng hơi lạnh lướt nhanh qua sóng lưng. Dường như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra. Tiếng nói của Thái Vân đưa anh ra khỏi cảm giác mơ hồ khó tả ấy.

- Được không anh, chỉ một ngày thôi. Sau đó em sẽ không bao giờ làm phiền anh.

Đôi mắt Thái Vân rươm rướm nước, Duy chợt thấy trái tim mình như có ai thắt lại, anh gật đầu một cách vô thức, và cũng chẳng hỏi lý do tại sao Vân có yêu cầu kỳ quặc như thế. Bởi vì chính anh tự dưng cũng thấy sợ phải nghe cái nguyên nhân ấy. Có lẽ nó sẽ rất kinh khủng.

Sau hôm đó, Vân vui tươi như một cô gái trẻ. Mà thật sự là cô còn rất trẻ, sau những thăng trầm đã trải qua giờ cô đã tự tin hơn, năng động hơn rất nhiều. Vân trở lại là cô học trò ương bướng mà Duy đã quen 8 năm trước. Điều ấy dẫn dắt cảm xúc của Duy, đưa Duy vào những cung bậc tình cảm khác nhau. Đôi khi anh thấy mình đã trở thành một con người khác, vui tươi hơn và yêu đời hơn hẳn. Anh sợ cảm giác phải cách xa cô, và anh sợ….mất cô.

Đúng ngày hẹn: 13/03, Vân và anh đang trên đường đi đến biển. Chẳng hiểu sao Vân lại muốn một ngày làm vợ của mình ở biển. Duy cũng hồi hộp không kém cô khi bắt đầu một kế hoạch mà nghĩ cho cùng thì thật là “điên rồ”. Nhưng giữa họ đang là những người yêu nhau, và khi đã yêu thì có chăng một chút “mù quáng” cũng là điều không đáng trách.

Thật bất ngờ, Thái Vân đã chọn một ngôi nhà gần biển, ngôi nhà thuê được từ một người bạn của cô giới thiệu. Chủ nhà là một doanh nhân thường xuyên công tác nước ngoài, phải thuê người trông nom nhà cửa. Và hôm nay, hai người sẽ là một cặp “vợ chồng” chính thức trong ngôi nhà nhỏ này.

Ngôi nhà thật sự ấm cúng với màu gạch cổ kính, tường có giàn hoa tigon bao phủ, bên trong rải sỏi trắng, nội thất trong nhà toàn bằng gỗ với gam màu tối sáng rất trang nhã. Trước khi đến đây, Vân đã kêu Duy ngừng ở chợ để mua hoa, trái cây và đồ ăn cho cả ngày. Vừa đặt chân vào nhà, cô đã trở thành bà nội trợ đảm đang, xắn tay áo lên để vào bếp.

- Để anh phụ em nhé. Duy gợi ý phụ giúp.

- Dạ. Vậy anh giúp em nhặt rau đi.

- Hi, mà em định cho anh ăn món gì đây?

- Canh chua, cá kho tộ. Buổi chiều thì có cá trê chiên, nước mắm me xả và rau luộc. Khuyến mãi thêm cho anh tô canh bí đỏ giò heo. Được không anh?

- Vậy thì quá tuyệt rồi. Bà xã là số 1

Chẳng hiểu tai sao Duy lại buột miệng nói ra câu đó. Có lẽ trong tận trái tim anh vẫn khát khao một mái ấm gia đình, và hẳn nhiên trong gia đình ấy từ lâu đã có bóng dáng của Thái Vân. Anh quay sang Vân, mắt cô lại ngân ngấn nước. Duy bước đến gần ôm cô vào lòng, xiết nhẹ, giọng anh cũng nghẹn ngào.

- Dường như anh đã từng mơ một giấc mơ đẹp thế này.

- Em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, và đã cho em điều ân huệ cuối cùng này.

- Đừng nói vậy em. Anh yêu em.

Duy đặt lên môi Vân một nụ hôn ngọt ngào.

Sau bữa cơm vui vẻ. Cả hai cùng nhau đi dạo biển. Vân nhẹ nhàng nói:

- Em biết anh không thích em mặc đầm nhưng chỉ duy lần này em mặc đầm thôi anh nhé


- Anh đâu có cấm cản em, nếu là đầm đẹp và lịch sự anh vẫn chấp nhận mà.

Thái Vân bước lên phòng rồi trở xuống với chiếc đầm màu hồng nhạt, hồng như hoa tigon ngoài kia, nhấn ngang eo bằng một chiết nơ xinh, Vân làm trái tim Duy lỗi nhịp. Anh nhìn chằm chằm lấy cô. Vân cũng đỏ mặt thẹn thùng với ánh mắt của Duy. Cô giật mạnh tay áo của Duy rồi cả hai sóng bước ra ngoài.

Nắng cuối xuân không quá nóng bức, lại có gió biển thổi vào nên không khí cũng rất dẽ chịu. Cả hai lang thang trên cát, nô đùa với những con sóng xô vào bờ . Trên gương mặt của Duy và Vân là niềm hạnh phúc vô bờ bến, bất giác họ không còn muốn thời gian trôi qua. Trong lòng ai cũng mong sao thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, khi họ có nhau tay trong tay đi qua những con sóng “cuộc đời”.

Đi được một chút, Vân than mệt nên cả hai quay về, Duy thấy sắc mặt nhợt nhạt của Vân bỗng anh thấy lo lắng vô cùng.

- Em có sao không ? Sao mặt em xanh quá.

- Dạ em không sao, chắc lâu ngày không đi nắng nên thấy hơi mệt

- Vậy mình về nhà nghỉ đi em

- Dạ.

Tiếng dạ ngọt ngào đó của Vân đã bao lần thấm vào tim Duy và ở trong ấy làm tim anh đau đớn. Vân mới đúng là người “vợ” mà anh muốn chung sống và sẻ chia suốt đời. Duy thoáng buồn, thấy mình thật sự bất lực trước số phận.

Về đến nhà, Vân lên phòng thay bộ đồ, rồi quay xuống, cô vào nhà tắm lấy bộ đồ Duy vừa thay ra đem đi giặt. Duy lên tiếng:

- Sao em giặt đồ chi vậy, sáng giờ anh đâu có làm gì dơ.

Vân cười rất tươi rồi buông nhẹ một câu khiến Duy như lạc giọng:

- Dạ, em chỉ muốn làm đúng trách nhiệm một người vợ. Anh cho phép em nhé.

Duy rơi vào khoảng lặng mênh mông, trong lòng anh lại là câu hỏi lớn “Sao Vân lại đưa ra điều này nhỉ? Có chuyện gì sắp xảy ra giữa anh và cô? . Nhưng Duy không muốn hỏi cô, vì anh biết trước sau gì cô cũng nói cho anh biết, anh không muốn phá vỡ niềm vui và hạnh phúc hiện tại mà cô và anh đang có.

Duy mở tivi xem, anh quay lại thì thấy Vân đang gọt trái cây. Anh đến gần cô, lấy một múi lê rồi ngọt giọng:

- Bà xã anh dễ thương quá.

Vân ngước lên nhìn anh, chun mũi rất dễ thương.

- Thì đúng là vậy mà.

Hai người phì cười rồi chụn đầu vào nhau.

Khi Duy bắt đầu giấc ngủ trưa hơi muộn, Vân lại xuống phòng khách hí hoáy viết gì đó, những giọt nước mắt của cô tuôn rơi. Đoạn cô xấp đôi tờ giấy rồi cho vào một phong thư. Cô đến nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm chiều ấm cúng cho gia đình nhỏ bé của mình.

Duy bị tiếng cá trê chiên lèo xèo làm thức giấc, anh bước ra khỏi phòng, vươn vai khoan khoái, đã lâu rồi mới có một giấc ngủ sâu như thế. Anh tiến đến nhà bếp, choàng tay từ phía sau ôm Vân vào lòng. Anh đã không còn muốn nghĩ gì đến quá khứ hay tương lai nữa. Anh muốn sống cho hiện tại, lúc này đây cô đang là vợ anh. Một người vợ thật sự như anh mong ước.

- Sao em không ngủ một chút?

- Dạ em không quen ngủ trưa, với lại em phải nấu cơm mà. Nếu không anh chê người vợ này không biết lo cho chồng, bãi nhiệm em thì sao

- Không bao giờ có chuyện đó đâu em.

Câu trả lời đượm vẻ buồn buồn của Duy, Vân cảm nhận được. Và cô không bao giờ muốn anh buồn. Cô lảng tránh:

- Chiều ăn cơm xong, vợ chồng mình ở nhà xem phim rồi nghỉ ngơi nhe anh. Em cũng muốn đi dạo biển nhưng mà hình như em không khỏe lắm.

- Có em là vui rồi, ở đâu cũng được mà.

- Anh cũng dẻo miệng quá ta.

- Vậy mới được em thương yêu chứ.

Cả hai lại phá lên cười. Duy phụ Vân dọn chén bát, và bày thức ăn. Vân nhẹ nhàng bới bát cơm đưa cho Duy rồi nói:

- Có một lần em xem một tuồng cải lương mới phát hiện ra rằng bới cơm cho chồng cũng là một điều phải học hỏi. Không được bới lưng, không được để cơm vón cục, và cũng không được đưa chén cơm quá thấp. Lúc đầu em thấy hơi rắc rối nhưng rồi sau này em lại thấy rất hay.

- Hay thế nào em nói anh nghe thử xem.

- Hay chứ. Anh nghĩ đi nhé, người vợ biết yêu thương chồng thì lúc nào cũng lo cho chồng, ưu tiên phần ngon, no đủ cho chồng, nên đương nhiên phải bới chén cơm đầy. Cơm không vón cục thì là thể hiện sự chu đáo và đảm đang của người vợ. Còn việc đưa chén cơm không quá thấp, tốt nhất nên ngang người mình là để tỏ thái độ tôn trọng chồng. Em thấy điều này không có gì quá đáng cả. Rất đáng học hỏi.

Duy mỉm cười, nụ cười rất ngọt. Anh yêu cái cách cô chăm sóc cho anh, cách cô lo lắng cho cuộc sống gia đình, và dường như anh yêu tất cả những gì thuộc về cô.

Bữa cơm tối rất ngon, Duy ăn nhiều hơn mọi khi và đang thở mệt nhọc đỗ thừa Vân:

- Cái đà này chẳng mấy chốc anh sẽ tăng cân vù vù đây. Còn đâu cái dáng chuẩn của anh chàng sinh viên khoa tự nhiên nữa chứ?

Khóe mắt Vân cay xè, quay đi thầm nghĩ “ em không còn cơ hội lo cho anh, anh hãy tự lo cho mình anh nhé”

Duy thấy cô đứng tần ngần, kéo cô vào lòng, rồi hôn lên mái tóc dài buông xõa của cô.

- Anh có thể làm chồng của em chứ?

- Dạ

Lại một tiếng dạ ngọt đến nao lòng, Duy không cưỡng lại được tình cảm của mình và sự dịu dàng của Vân. Cả hai cùng dìu nhau đi đến một miền hạnh phúc, hạnh phúc của một cuộc sống lứa đôi, của một gia đình ấm áp.

Sáng hôm sau, khi trở về thành phố, anh và Vân lại trở về công việc thường ngày, và trách nhiệm đời thường với gia đình riêng của mỗi người. Nhưng Duy biết kể từ hôm đó mọi thứ trong anh đã khác. Vân đã thực sự trở thành vợ anh. Số điện thoại của cô hiển nhiên được anh lưu thành hai từ “vợ yêu”.

Nhưng rồi Duy chẳng hiểu sao, anh không tài nào liên lạc được với Vân, cũng không thấy cô đến công ty làm việc. Anh bỗng dưng thấy hụt hẫng, thấy lo sợ bâng quơ, trong đầu anh luôn nghe rõ mồn một câu nói của Vân “ hãy cho em xin một ân huệ cuối cùng”. Duy đắm chìm trong những nỗi sợ hãi của mình, cảm giác chênh vênh đến lạ.

Rồi sau đó một tuần, anh bàng hoàng nghe tin Vân đã mất. Trái tim anh như vỡ vụn, chân anh dường như không bước đi được nữa. Anh đến nhà Vân, nghe em gái Vân vừa khóc vừa gửi cho anh những gì Vân để lại. Trong đó có một lọ thủy tinh đầy hạc giấy, một xấp thư phong còn kín, chỉ ghi mỗi cái ngày bên ngoài. Một cuốn nhật ký và một bức thư đề là “thư cuối cùng gửi anh yêu”.

Duy ôm chặt chiếc thùng giấy nhỏ đặt tất cả những thứ đó về nhà. Lòng anh trống rỗng. Những dòng chữ trong bức thư của Vân hiện ra rõ ràng trong tâm trí của anh.

“Anh yêu!

Một lần cuối cho em được gọi anh bằng hai từ như thế, hai từ mà lâu rồi em không còn dám gọi và cũng không dám lưu dù chỉ là trong điện thoại. Nhưng trong lòng em anh vẫn là người rất quan trọng, vẫn là *anh* rất đặc biệt trong tim em.

Ngày anh nhận được lá thư này, có nghĩa là ngày em không còn tồn tại trên đời này. Đã từ lâu em biết mạng sống của mình chỉ còn tính từng ngày từng giờ với căn bệnh hiểm nghèo. Và điều duy nhất em nguyện cầu mỗi đêm đó là anh sẽ được hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự mà anh ao ước và sẻ chia với em.

Em đã rất vui và hạnh phúc dù chỉ được làm vợ anh một ngày. Vì đó là ao ước lớn nhất của cuộc đời em, được cùng anh chung sống dưới một mái nhà, được chăm lo cho anh bữa ăn, giấc ngủ, được giặt cho anh bộ đồ sau ngày làm việc vất vả, và…. Được gối đầu lên vai anh ngủ. Em biết, vì chỉ có 1 ngày ngắn ngủi nên giữa chúng ta chỉ có sự vui vẻ và niềm hạnh phúc. Chúng ta chưa kịp có những mâu thuẫn, bất đồng, những va vấp hằng ngày như bao cặp vợ chồng khác, nhưng em tin nếu còn có thời gian, nếu có những điều như thế xảy ra, chúng ta vẫn vượt qua được nhờ tình yêu của mình. Đúng không anh?

Điều làm em hối tiếc khi làm vợ anh đó là không còn đủ thời gian để cùng anh phụng dưỡng cha mẹ, và ngoài ra em không thể…..sinh con cho anh. Cho em xin lỗi anh, anh nhé.

Em phải đi thôi, anh hãy yêu em, nhớ đến em và dùng tình yêu ấy làm động lực cho mình để sống tốt hơn và hạnh phúc hơn anh nhé. Ở nơi nào đó, em vẫn thầm chúc phúc cho anh.

Vĩnh biệt anh!"

Hai giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Duy. Gương mặt anh lúc này co rúm lại một cách thật đáng thương và đau xót. Sao Vân lại ra đi như thế, sao ông trời lại quá bất công với cô. Sao ông trời cũng lại bất công với anh, đã cướp đi người anh yêu thương nhất.

Quỳnh ở đâu cũng bất chợt chạy về. Bấy lâu nay Quỳnh và anh là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thực chất là mỗi người một nơi. Cô không chấp nhận được cảnh làm dâu, và việc sống chung với gia đình chồng. Duy chưa khỏi bàng hoàng vì tại sao Quỳnh lại về thì cô đã trao cho anh một bức thư, và thật sự thì cô cũng đang nghẹn ngào khóc.

“Gửi Quỳnh,

Vân rất xin lỗi vì đường đột gửi bức thư này đến Quỳnh. Có lẽ Quỳnh cũng đã từng biết đến Vân, qua vai trò “người yêu cũ” của anh Duy. Và giờ đây cũng với vai trò ấy, Vân xin gửi đến Quỳnh một vài lời nhắn gửi trước khi Vân đi xa.

Chúng ta là hai người xa lạ, không có chút thân thuộc nào, tuy nhiên chúng ta lại là hai người phụ nữ cùng yêu thương một người. Vân biết, khi tiến đến hôn nhân có lẽ Duy và Quỳnh không có một tình yêu sâu sắc, nhưng Quỳnh chắc hẳn cũng đã yêu anh ấy rất nhiều, đúng không Quỳnh?

Vì vậy hãy xin Quỳnh hãy tha thứ cho trái tim tội lỗi của Vân, đã đến trước và mang trái tim của anh ấy đi quá xa Quỳnh. Nhưng giờ đây, Vân sắp phải đi xa, vĩnh viễn rời xa cuộc đời này. Vân xin giao trả trái tim và con người của anh lại cho Quỳnh. Hãy giúp Vân yêu thương và lo lắng cho anh ấy. Hãy mở rộng tấm lòng của người vợ mà chia sẻ với anh những câu chuyện đời thương, những lo toan trong cuộc sống. Quỳnh hãy yêu thương cha mẹ anh ấy, hãy giúp anh ấy san bớt những gánh nặng gia đình. Vì đối với anh, mẹ cha là quan trọng nhất.

Xin hãy tha lỗi cho Vân vì đã cầu xin anh một ngày cho Vân được làm vợ. Quỳnh hãy yêu và lo cho anh thêm cả phần của Vân nữa, Quỳnh nhé!

Vân cầu chúc cho hai người một hạnh phúc vẹn tròn!

Vĩnh biệt Quỳnh!”
Một ngày làm vợ

Cả Duy và Quỳnh cùng tựa vào nhau mà khóc. Quỳnh cũng không biết cô đang khóc vì thương cho Vân, cho Duy hay cho chính bản thân cô. Cô cũng không biết trong lòng cô đang là buồn bã hay tức giận khi nhìn chồng mình thương tiếc “người yêu cũ”. Mà không đúng, đối với Duy, Vân mới là người vợ thật sự. Cô có làm được gì cho anh đâu. Cô thật sự thấy mình nhỏ bé trước tình cảm của Vân dành cho Duy. Và cô khóc chính là thương cho tình yêu của họ, và cũng thương cho chính mình.

Cho đến hôm nay, một năm sau khi Vân mất, Duy vẫn thấy tim mình trống trải buồn tênh. Để rồi nghe hai thằng bạn thân nói về chuyện lấy vợ một cách điềm nhiên như thế, anh lại thấy buồn. Sau khi Vân mất, Duy có lúc tưởng như chính mình đã đánh mất cô ấy, vì anh đã không giữ lấy cô ngay lúc đầu. Nhưng rồi mỗi ngày sau khi đọc bức thư của Vân, anh cố gắng sống tốt và đứng vững hơn trên đôi chân của mình. Chỉ có điều anh không thể quên “một ngày làm vợ” của Vân.

5 năm sau...

Duy cùng Quỳnh đến viếng mộ của Vân, đặt một đóa hồng lên mộ Vân, cả hai bùi ngùi không kiềm được nước mắt. Kể từ ngày ấy, Quỳnh đã thay đổi, đôi khi Duy nhìn thấy Vân trong chính Quỳnh, và anh đã tạo dựng được một hạnh phúc thật sự. Quỳnh sử dụng điện thoại của Vân, vì thế trên điện thoại của Duy, cô ấy chính là “vợ yêu” như lúc đầu. Quỳnh đã làm được điều mà Vân mong đợi. Cô yêu thương Duy bằng tình yêu của Vân cộng gộp lại.

Giờ đây họ có một gia đình rất lớn, có con trai, có ba mẹ của Duy và Quỳnh, và còn có ba mẹ của Vân. Hai người đã xem cha mẹ của Vân là cha mẹ của chính mình. Cuộc sống đã thay đồi nhưng họ vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Vân ở đâu đó trong từng nếp sinh hoạt của mình. Và điều ấy khiến họ thấy hạnh phúc và ấm áp hơn.
[Xem tiếp...]


Khi anh thật gần bên em



 Hôm nay trong khi loay hoay chọn cho mình một bản nhạc để bắt đầu một ngày làm việc tôi vô tình click vào một hình ảnh với 4 chữ giản dị… “Ký ức trung thu”. Đúng lúc những giai điệu đầu tiên của bản nhạc vang lên cũng là lúc những ký ức trung thu xưa cũ thi nhau ùa về. Và tôi quyết định viết bài viết nhỏ này mà không hề có sự sắp đặt hay mục đích gì, chỉ là viết khi lòng đã xốn xang ký ức vẫy gọi mình quay về qua trang giấy…

Trung thu 1988

Tôi là một cô bé 4 tuổi, lúc ấy tôi thực sự chưa hiểu Trung Thu là gì, chỉ biết hôm đó bố đón tôi từ nhà trẻ về rất sớm, bố bảo tôi: “hôm nay con sẽ đi phá cỗ trung thu đấy”. “Phá - cỗ” hai từ ấy thực sự gợi lên trong tâm trí của một đứa trẻ sự háo hức và tò mò. Đến tối tôi mới thật sự biết phá cỗ là như thế nào… Đèn lồng, đèn ông sư, đèn ông sao, những chiếc bánh nướng bánh dẻo hình cá chép, hình đàn lợn, những chú chó kết bằng múi bưởi, những chiếc đèn kéo quân… Tất cả thật lung linh trong ánh mắt và cái cười ngoác miệng của tôi và những đứa trẻ hàng xóm. Trung thu đầu tiên còn giữ lại trong ký ức của tôi là như vậy đó…

Trung thu 1990

Tôi đã biết cứ mỗi độ bà, mẹ và các cô chuẩn bị những trái bưởi rám nắng để tết những chú chó ngộ nghĩnh hay khi bà nội cắt giấy màu từ những mẩu giấy gói hương, giấy bạc từ các bao thuốc cũ để làm tai, làm mắt trang trí cho những quả bưởi… Ấy là khi mùa trung thu đã về. Bỗng thấy rưng rưng như vừa mới hôm qua thôi, khi bà còn ở bên chúng tôi và làm cho chúng tôi những chú thỏ ngộ nghĩnh bằng mảnh giấy màu ấy. Đây cũng là năm trung thu bố tôi đi công tác nước ngoài vắng nhà, là năm trung thu tôi đã học vỡ lòng chuẩn bị vào lớp 1. Tối trung thu hôm ấy trong khi lũ trẻ hàng xóm ùa ra với đội múa lân trong tiếng trống “tùng dinh dinh” vang dội khắp con phố nhỏ… là lúc tôi ngồi bên mẹ và đang cố nặn ra những dòng viết nắn nót nhất: Thư gửi bố! Hai mẹ con “đánh vật” với nhau một hồi tôi cũng hoàn thành lá thư, chữ tôi viết to như gà mái mẹ, “lá thư” chỉ có khoảng hai ba dòng gì đó khoe con đã biết viết bằng bút chì thôi, lá thư ấy bây giờ không biết đã úa màu ở một góc nào đó nhưng nó vẫn còn sống động lắm trong trí nhớ của tôi…

Khi anh thật gần bên em


Trung thu 1998

Tôi đã thành một cô gái nhỏ rồi đấy, cứ mỗi độ trung thu là chúng tôi lại háo hức phân công nhau mỗi đứa mang theo thứ gì đó, bánh nướng, bánh dẻo, hoa quả, bánh kẹo, nước ngọt… đến sân thượng nhà một đứa để liên hoan trung thu. Dưới ánh trăng sáng lồng lộng chúng tôi cười đùa vô tư trong sáng, những rung động đầu đời, những câu chuyện không đầu không cuối, những tràng cười giòn tan cứ cuốn nhau đi theo thời gian, tối muộn rồi bố mẹ nháo nhác gọi điện tìm mới lục tục kéo nhau về… Bây giờ những người bạn ấu thơ ấy chúng tôi chỉ thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện qua FaceBook, có ai còn nhớ những kỷ niệm xưa…

Trung thu 2002

Tôi đã là một tân sinh viên rồi! Trong niềm vui và hãnh diện của bất kỳ cô cậu học trò nào thời ấy khi đã trở thành sinh viên, chúng tôi dành cho mình những khoảng thời gian xả hơi thật sự trước khi bước vào một quãng đường mới mà có lẽ chính đêm trung thu 2002 là một dấu ấn quan trọng không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi!

Viết cho Trung thu 2012 sắp tới,

Tôi đang mỉm cười viết những dòng này khi những ký ức tự nhiên ùa về và những giọt nước mắt của hạnh phúc cũng tự nhiên chảy theo từng ký ức nhỏ bé.

Đã 10 năm trôi qua từ trung thu năm ấy - trung thu 2002 – dấn ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi, đến giờ tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc bên chồng và cậu con trai tuổi rưỡi. Như sự chảy trôi của thời gian, chúng tôi cũng đang cố gắng bằng tất cả tình yêu thương của mình để có thể mang lại cho con những ký ức đẹp như những gì mình đã có!

Và hôm nay tôi muốn cám ơn trung thu của 10 năm trước - đêm rằm tháng 8 tròn trịa vầng trăng, lai láng thứ ánh sáng vàng lãng mạn 2002 đã cho tôi gặp một nửa của mình. 10 năm bên nhau, chúng tôi luôn trân trọng từng ngày bên nhau và cố gắng để yêu thương mỗi ngày. Bên nhau chúng tôi được cùng làm những công việc mình yêu thích, được cùng nhau chăm chút sóc bố mẹ và gia đình nhỏ của mình, được cùng sẻ chia những khoảnh khắc vui buồn cuộc sống mang lại.

Tôi đang vừa viết, vừa ngoác miệng mỉm cười mà thấy rưng rưng nước mắt – những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã là một người cực kỳ may mắn thì mới lưu giữ được những ký ức đẹp như vậy.

Tự khi nào chúng tôi luôn nhắc mình: “Sống là chắt chiu niềm vui từ những điều giản dị của cuộc sống để được an vui” vậy thôi! Bất kể lúc nào, khi có một điều ước tôi cũng chỉ muốn cám ơn cuộc sống và ước duy nhất một điều là “sức khỏe” để có thể mang lại cho gia đình và những người thân yêu bên mình niềm hạnh phúc, niềm vui từ những điều giản dị nhất của cuộc sống!

Cám ơn cuộc sống, cám ơn gia đình thân yêu, cám ơn những đêm trung thu tràn đầy kỷ niệm tròn vành vạnh như vầng trăng vàng kỳ diệu ấy đã mang đến cho tôi những điều “kỳ diệu nhỏ bé” của cuộc sống, trước đây, hôm nay, và sẽ rất nhiều trung thu sau này nữa nhé!

Khi anh thật gần bên em
Truyện ngắn: Khi anh thật gần bên em - chuyển thể từ Mưa đầu mùa - Thính giả Ninja Meo

1. Tôi biết em có cảm tình với tôi bởi em hay đưa ống kính máy ảnh của mình về hướng tôi khi tôi không để ý, em hay làm như vô tình đi ngang qua sân bóng rổ mỗi khi tôi tập, đứng lại nhìn vài giây rồi đi, và bởi vì cái cách em tỏ thái độ với tôi, xã giao một cách chừng mực và lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực.

Tôi thích đôi mắt của em. Đó là cả một bầu trời đầy những điều bí ẩn. Em hay lang thang chụp ảnh. Em chụp mọi thứ, và mọi thứ khi vào ống kính của em đều đẹp lạ lùng. Em hay lẩm nhẩm hát một mình những giai điệu xáo trộn bởi nhiều bài hát. Tôi đã hơn một lần bật cười vì cái thói quen ấy của em, khi nghe những giai điệu cứ đập tứ tung vào nhau. Tuy nhiên, em hát hay. Em biết chơi cả piano lẫn guitar. Và cứ mỗi lần em ngồi trong câu lạc bộ của trường ôm đàn hát trước mọi người, tôi lại không thể rời mắt khỏi em được. Khi em hát và chụp ảnh, em là một người khác hẳn con người mà tôi và mọi người vẫn thấy.

Tôi thường dành riêng một ngày chủ nhật để đi theo em. Đơn giản chỉ để biết hôm ấy em chụp những gì, có uống loại cà phê như mọi ngày không. Đương nhiên, tôi giữ một khoảng cách đủ xa mà tôi cho rằng em sẽ không phát hiện được tôi.

2. Tôi biết anh có cảm tình với tôi. Bằng cái cách anh nhìn tôi khi tôi hát, cái cách anh cố gắng ghi một bàn vào rổ khi tôi dừng lại vài giây chỉ để nhìn giọt mồ hôi trên trán anh, và bằng cái cách anh chấp nhận sự lạnh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.

Tôi thích màu mắt anh.Màu cà phê sữa.Tôi bị ám ảnh màu mắt đó bởi người được gọi là mối tình đầu. Nhưng màu cà phê sữa trong đôi mắt anh không có vị ngọt ngào như người ấy mà có vị khói, vị đắng dìu dịu, giống như loại cà phê tôi thích uống.

Tôi biết anh hay theo tôi những ngày chủ nhật. Và hơn một lần tôi đã lén cười vì sự ngốc nghếch của anh.Tại sao anh lại nghĩ rằng khoảng cách như thế có thể làm tôi không phát hiện ra anh nhỉ?Trong vai trò là một người giấu mình, anh thật tệ. Nhưng trong vai trò là một người con trai chân thành, anh đã gần đến được trái tim tôi...Tuy nhiên, một trái tim đã bị vỡ đôi lần, dù đã được chủ của nó cố gắng hàn gắn, làm lành bằng mọi cách, thì những vết rạn cũ vẫn hằn sâu. Tôi thì không chắc anh có thể chữa lành chúng. Tôi sợ anh đến gần rồi lại vô tình làm vỡ những mảnh cũ...Đó là lí do cho thái độ lạh-lùng-một-cách-chừng-mực của tôi.

Khi anh thật gần bên em

3. Em ngồi chỗ cũ. Bên cạnh một ô cửa sổ sơn trắng nhìn ra khoảng trời lấp lánh ngọc bích. Nắng chiếu nửa khuôn mặt em làm mắt em nheo nheo, đôi môi mỏng hồng hồng bỗng nhiên nhoẻn cười bí mật. Người phục vụ bê tách cà phê đặt xuống trước mặt tôi và bất ngờ đặt tiếp một tách nữa xuống chỗ đối diện với tôi. Tôi chưa kịp nói gì, anh ta đã cúi chào và đi vào trong mất. Tôi xoay người lại cố gọi với theo anh ta để nhắc rằng tôi chỉ gọi có một tách, nhưng anh ta làm như không nghe. Tôi bất lực quay lưng lại và giật thót mình. Em ngồi trước mặt tôi, chống cằm nhìn thẳng vào mắt tôi và cười một cách bí mật:

- Anh không làm thám tử được đâu! Đừng cố.

- Em nói gì vậy...

Tôi gãi đầu ấp úng, mặt nóng lên. Em vẫn thản nhiên, ngả người ra sau ghế, em cười:

- Hôm nay là ngày chủ nhật thứ 12 anh theo dõi em rồi nhé.

Tôi ngạc nhiên và lúng túng trước ánh mắt của em. Người tôi cứng đơ và miệng tôi không thể mở ra để nói thêm lời nào được. Em vẫn giữ nụ cười đó:

- Đừng nói gì cả. Hãy yên lặng nghe nhạc và tận hưởng buổi sáng đẹp trời!

Nói rồi em nhấc khẽ tách cà phê của mình và kê lên miệng, ánh mắt em cũng hướng về chỗ khác.

Tim tôi đập nhẹ trở lại. Vậy là sự giấu mặt của tôi đã bị bại lộ ngay từ lần đầu tiên. Và bây giờ em đang ngồi trước mặt tôi. Tại sao em không chờ đến lúc tôi tiến về phía em mà lại chủ động đến chỗ nấp của tôi trước? Tôi không nói ra những suy nghĩ của mình mà chỉ lén nhìn em. Nhưng dường như em đọc được những gì tôi nghĩ. Bỗng nhiên em quay lại, nhoẻn cười:

- Lần sau anh không cần nấp, em sẽ ngồi bàn này với anh. Dù gì anh cũng sẽ chẳng bao giờ sang bàn bên đó. Nhớ gọi hộ em một tách khi anh đến. Chắc em khỏi cần nói loại nào nhỉ?

Tôi đặt tách cà phê của mình xuống bàn. Bây giờ tôi đã đủ bình tĩnh và bắt đồi nhìn thẳng vào em:

- Tại sao em biết anh sẽ không bao giờ sang?

Em chống cằm, nhìn tôi một chút rồi cười:

- Đôi mắt anh nói vậy! ...Vả lại, anh giống như một người thích chụp ảnh bầu trời.

- Một người thích chụp ảnh bầu trời?

- Đúng. Chỉ muốn chiêm ngưỡng cái đẹp từ xa, qua lăng kính của mình mà chưa bao giờ khát khao chạm đến. Em thì khác, em luôn thích nhìn cái đẹp ở cự li thật gần.

Em lại nhấc tách cà phê lên và nhìn ra hướng khác. Kể từ lúc đó, tôi và em im lặng cho đến khi chúng tôi rời khỏi quán cà phê.

Câu nói của em làm tôi suy nghĩ nhiều. Có phải em có điều gì muốn nói với tôi chăng?

4. Tôi đã chủ động tiến về phía anh. Tuy nhiên tôi vẫn giữ mọi thứ ở mức chừng mực. Chỉ là vì tôi muốn thấy nét mặt anh khi bị phát hiện mà thôi. Tôi nhận ra rằng, khoảng cách xa không phải chỉ vì một trái tim vẫn còn dọc ngang nhiều sẹo, mà còn bởi vì mọi thứ vẫn đứng yên. Anh vẫn đứng yên, và chỉ muốn đứng yên ngắm nhìn bầu trời chứ chưa thực sự muốn chạm đến. Còn tôi là bầu trời.

Tôi đã quyết định đến gần người chụp ảnh bầu trời, đủ gần để anh bị bất ngờ và nhận ra một điều gì đó tôi cũng chẳng rõ. Tôi không biết bản thân mình muốn gì, cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì. Có lẽ, nếu anh là một người thích chụp ảnh bầu trời, chỉ muốn ngắm bầu trời từ xa mà chưa có khát khao chạm đến, thì tôi, một người thích ngắm nhìn cái đẹp ở cự li gần, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngắm nhìn thôi chứ chưa thực sự muốn chạm vào điều đẹp đẽ đó. Phải chăng tôi sợ rằng mình sẽ làm hư hao cái đẹp. Hay là bởi những thứ đẹp bao giờ cũng có cái gì đó che chắn bảo vệ, giống như hoa hồng thì luôn có gai. Tôi sợ những mảnh sắc nhọn ấy lại đâm vào tay mình, đâm vào tay nhưng khiến tim tôi chảy máu...

Thôi kệ. Có lẽ tôi nên để số phận quyết định. Nếu có duyên, bầu trời trong ảnh sẽ không xa vời nữa... Ngày trước, tôi cũng từng có một bầu trời như thế, nhưng ngày ấy trời nắng, tôi còn quá vô tư nên chưa biết giữ gìn bầu trời của mình. Khi nắng tắt, u ám cũng kéo về, cuối cùng thứ còn lại là màn đêm. Nếu bầu trời của tôi xuất hiện một lần nữa, hi vọng đó sẽ là bầu trời của cơn mưa đầu mùa. Bởi mưa đầu mùa, nếu nhẹ nhàng thì sẽ xuất hiện cầu vồng, mang theo nắng, nếu xối xả thì sau mưa đất trời cũng sẽ được gột rửa mọi muộn phiền và trở nên tươi tắn hơn. Cuối cùng, kết thúc vẫn là tốt đẹp.

À mà...tôi vẫn chưa biết tên anh!

5. Những ngày chủ nhật sau đó, tôi luôn đến sớm 5 phút chờ em, còn em luôn đúng giờ. Tôi luôn gọi sẵn 2 tách cà phê loại em thường uống và chúng tôi vẫn chỉ im lặng nhấm nháp vị khói đắng dìu dịu, thưởng thức loại nhạc cổ điển đặc trưng của quán. Đôi khi chúng tôi cũng có nói với nhau vài ba câu, nhưng hầu hết là về những thứ vu vơ. Tôi phát hiện ra mình thích nhìn em ở cự li gần. Cái cảm giác này hạnh phúc và sung sướng hơn những lúc tôi dặn lòng mình chỉ nên nhìn ngắm em từ xa. Tôi biết trái tim em ngang dọc sẹo. Và tôi từng nghĩ có lẽ nên đợi ai đó bước ra hẳn khỏi trái tim em, tôi sẽ bước vào. Nhưng cảm giác này là gì đây?

Em ngồi trước mặt tôi, ánh mắt và đôi mi dài vẫn hướng ra phía khung cửa sổ trắng có treo mấy giò lan tím, có vài dải mây vắt ngang qua bờ vai biếc của bầu trời. Em suy nghĩ điều gì mà đôi lúc lại cười một mình vu vơ vậy? Vị khói đắng dìu dịu có làm ấm trái tim em không mà sao má em lại hồng? Tôi ngồi đây, trước mặt em, chăm chú nhìn em nhưng em lại thản nhiên như thể đang ngồi một mình ở chiếc bàn của em đằng kia vậy. Giống như thể trước mặt tôi là một vách ngăn vô hình, cả hai rất gần nhưng lại không thể chạm vào nhau...Bỗng dưng, tôi tự đặt cho mình những dấu hỏi. Tôi muốn gì? Trái tim tôi muốn gì? Tại sao lại có bức ngăn vô hình đó? Tại sao em chỉ đến gần để ngắm nhìn mà chưa đưa tay ra để chạm vào? ..Hay tại tôi chưa bao giờ dũng cảm và cứ mãi đứng yên?...

Đã ba chủ nhật như thế trôi qua. Chúng tôi cứ gặp nhau lặng lẽ và ra về lặng lẽ trong nụ cười... Hôm nay cũng vậy. Tôi quay đi khi nhìn thấy bóng em đã khuất sau cửa xe bus. Thôi kệ. Có lẽ nên để mọi việc diễn ra tự nhiên. Tôi sẽ bước đến thật gần em vào ngày nào đó mà cả tôi và em đều không chuẩn bị trước điều gì cả. Một cuộc gặp không sắp đặt và không hẹn trước sẽ thú vị hơn. Tôi nghĩ rằng, khi ấy tôi sẽ có nhiều can đảm hơn là cứ ngồi trước mặt em trong một không gian chật chội, lặp lại và đơn điệu như quán cà phê này.

...Bỗng nhiên tôi sực nhớ, tôi chưa hề biết tên em...

Khi anh thật gần bên em

6. Cơn mưa đầu mùa kéo theo không nhiều mây nên bầu trời không u ám lắm. Tôi bắt gặp cơn mưa khi vừa bước ra từ một hiệu sách cũ nho nhỏ ở góc một con phố vắng vẻ trông hơi buồn kiểu cổ điển. Cơn mưa bất chợt làm tôi lóng ngóng một lúc, rồi quyết định đứng trú tạm dưới mái hiên của hiệu sách. Tôi đeo headphone và bật đi bật lại ca khúc " So fell autumn rain" trong play list. Mỗi khi mưa, tôi thích nghe bài này. Như một sự gột rửa tâm hồn.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến cái suy nghĩ vơ vẩn của mình cách đây vài hôm, rằng tôi muốn sẽ gặp được bầu trời của tôi trong một cơn mưa đầu mùa. Và tôi bật cười vì điều đó.

...Chiếc ô màu cam phía cuối con phố nổi bật giữa màu xám tro của trời đất khiến tôi chú ý. Cái dáng người quen quen, dáng đi quen quen làm tôi tò mò. Và đến khi chiếc ô đến gần, để lộ hơn một nửa khuôn mặt hơi ngạc nhiên của người đang cầm nó. Tôi đứng sững khi anh bước tới, một cách không e ngại, giống như anh đã đoán được trước mọi chuyện, miệng mỉm cười:

- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.

7. Tôi cần mua một cuốn tiểu thuyết của Quỳnh Giao, nhưng tìm khắp các nhà sách mà không chỗ nào có cả. Vậy nên tôi đành lang thang ở vài hiệu sách cũ. Khi đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, bất chợt trông thấy một chiếc ô màu cam, bỗng dưng tôi nảy ra ý định sẽ tặng chiếc ô ấy cho em. Thành phố sắp vào mùa mưa, và tôi nghĩ rằng nếu em cầm nó đi giữa màu xám tro của phố phường thì hẳn rằng sẽ rất nổi bật. Tôi thích thú khi nghĩ đến điều đó và quyết định mua chiếc ô màu cam ấy.

Đi qua thêm vài con phố, trời bỗng bất chợt đổ cơn mưa. Mưa đầu mùa không nặng hạt và cũng không khiến bầu trời u ám lắm. Tôi bước chậm hơn. Hẳn là ngày mai, nếu sức khỏe không tốt tôi sẽ ốm ngay, nhưng có mấy khi được ngắm nhìn cơn mưa ở cự li gần đến vậy, khi tôi đứng giữa nó. Tôi bật ô và đi theo cảm tính. Có lẽ sẽ chẳng có hiệu sách cũ nào còn giữ cuốn tiểu thuyết cũ mà tôi cần nữa.

Giữa thành phố ồn ào, bỗng nhiên có một con phố mang hơi hướng cổ điển và đẹp lạ. Mưa giăng những sợi lạt mềm làm con phố trông ảo như tranh. Tôi bước từng bước lạ lẫm, sâu dần vào trong con phố. Cho đến khi ngước lên và ngạc nhiên. Em đứng đó, trước mái hiên của một hiệu sách cũ, tai đeo headphone, miệng lẩm nhẩm một giai điệu rất quen. Em cũng ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sững sờ nhưng thích thú. Có khi nào là ông trời sắp đặt? Tôi bỗng nhớ đến suy nghĩ của mình cách đây vài hôm. Hẳn là ông trời sắp đặt rồi! Nếu vậy, còn ngần ngừ gì mà tôi không tiến tới? Thê nên tôi bước đến, mỉm cười:

- Chào em. Muốn đi chung chứ? Anh là Thiên Thanh, và đang muốn ngắm mưa ở cự li gần cùng ai đó.

Thật bất ngờ, em tháo headphone rồi chợt cười rất tươi, như thể em đã đoán trước và đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi:

- Chào anh! Em là Hạ Vũ. Đừng chỉ ngắm mưa ở cự li gần. Chạm tay vào sẽ hạnh phúc hơn nhiều đấy!

Tôi đưa tay ra, và em nắm lấy.

Hạ Vũ ư? Cơm mưa đầu mùa! Hẳn không phải là ngẫu nhiên đâu, nhỉ!
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Jin Na Meo.
[Xem tiếp...]


7 ngày thử yêu (Phần 2)





Ngày thứ 5! Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!… Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau (19 lần trong suốt một ngày). Ngủ ngon em nhé!… Cả ngày hôm nay em đã tắt máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không.


Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh à. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.

Hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gòi thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm… hình nhừ… có chút… nhớ.



Tác giả: sưu tầm – MC: Huyền Xu & Ngọc Hùng – Kỹ thuật: Huyền Xu – Biên tập: Huyền Xu.
7 ngày thử yêu (Phần 2).


Ngày thứ 6
“Em đang đứng trước nhà anh”.
- Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả?
- Hì hì…..
- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?
- Hôm qua là một ngày “Lặng” anh à!
- Ngày lặng ???
- Ừ, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau.
- Để làm gì?
- Để nhận ra sự quan trọng của nhau.
- …..
- Thôi anh ăn sáng đi!
- Ừ, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?
- Hì hì….
- Đồ ngốc!
- Em ôm anh được không?
- Ờ…..
- Thế anh có cảm nhận được gì không?
- Không rõ….
- Chắc là chưa đủ
- Sao?
- À, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.
- Ờ…..

11pm
“Ngủ ngon anh nhé… ” “Ừ, em cũng ngủ ngon nhé… ”

Hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mổi ngày nhiêu hơn một chút thí phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh? Em có phải biến mất không???

Lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!….

Ngày cuối cùng….
“Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta”.
“Gì thế?” “Sang đón em sẽ rõ”. “Tinh vi”.
- Sao? Kế hoạch thế nào?
- Hì hì. Đi xem phim nhé!
- Xem phim?
- Ừ!
- Tại sao lại xem phim?
- Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.
- Ờ…
- Ăn tối nhé!
- Ăn tối? Ở đâu?
- Nhà em.
- Nhà em?
- Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò!
- Thế có ăn được không đấy?
- Hì hì... không chết đâu mà sợ!
- Có ngon không?
- Tạm được.
- Thế là không ngon à?
- Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.
- Ờ… Anh có thể…
- Có thể gì chứ?
- Cầm tay em một lần được không?
- Ờ ….
- Có cảm nhận được gì hay không?
- Không rõ.
- Có thể trả lời khác đi được không?
- Không biết nữa.
- Có thể ôm em một lần được không?
- Ờ…
- Có cảm nhận được gì hay không?
- Uhm…
- Lại là không rõ đúng không?
- Ờ…
- Thôi trể rồi, anh về đi.
- Ờ…
“Trò chơi kết thúc rồi đấy”.
“Ừh”.
“Thế anh đã thích em chưa?”.
“Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học”.
“Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà”.
“Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?”.
“Hì hì… ngủ ngon anh nhé... ”.
“Ngủ ngon my love… ” .

(Kết thúc)

Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. Silent Love – Chen Chen Ho.

2. Spring Time – Yiruma.

3. Sundial Dreams – Various Artists.

4. You are not alone – Shayne Ward

(...)
[Xem tiếp...]


7 ngày thử yêu (Phần 1)





Câu chuyện bắt đầu vào một hôm, cô gái nói với chàng trai rằng: Em thích anh! Biết! Thế anh có thích em không ??? Không rõ! Mình chơi một trò chơi nhé! Trò gì?

- Trò chơi 7 ngày

- Luật chơi thế nào?

- Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua.

- Thế thua thì sao?

- Em sẽ vĩnh viễn biến mất!

Ngày thứ nhất…

- Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!

- Tại sao?

Tác giả: sưu tầm – MC: Huyền Xu & Ngọc Hùng – Kỹ thuật: Huyền Xu – Biên tập: Huyền Xu.



7 ngày thử yêu (Phần 1).


- Vì trò chơi đã bắt đầu.

- Nửa tiếng nữa sẽ sang.

- Tối nay mình đi ăn kem nha!

- Tại sao?

- Vì trò chơi đã bắt đầu.

11pm

“Ngủ ngon…” “Sao không nhắn lại?” “Tại sao?” “ Vì trò chơi đã bắt đầu.” “Ừh thì ngủ ngon!”

- Hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.

- Chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày...

Ngày thứ 2

- Em đang đứng trước nhà anh.

- Làm gì?

- Mở cửa rồi sẽ biết.

- Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì?

- Mang thức ăn sáng cho anh.

- Ai nhờ thế?

- Không ai cả.

- Cứ để đấy!

- Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.

- Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?

- Đi học

- Đi bằng gì?

- Bằng chân

- Đợi đấy, chở đi cho, đúng là phiền phức

- Hì hì....!

11pm
“Ngủ ngon… ” “G9”

- Hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc.Vui!

- Con bé ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh
…..

Ngày thứ 3

- Em đang đứng trước nhà anh.

- Ừh

- Mua gì đấy?

- Ăn đi rồi biết.

- Đã ăn chưa?

- Ai? Àh….chưa!

- Ăn cùng đi

- Hì hì…

- Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!

- Tối nay lại ăn kem nhé!

- Sao ăn mãi thế?

- Em thích.

- Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!

- Oh!

11pm
“Ngủ ngon… ” “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

11:15pm
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

11:30pm
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

00:00
- Alo

- Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có…? Có…?

- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?

- Vì em lo cho anh

- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.

- Em xin lỗi!

- Hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗ buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và a đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh.

Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Anh chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của anh em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật.

- Điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ? Mà lúc nãy… hình như… con bé khóc thì phải… mình làm con bé ấy khóc àh? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ? Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia.

(Còn nữa...)

Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. Silent Love

2. Sundial Dreams

3. Perfect Two - Auburn.

(...)
[Xem tiếp...]


Nếu chết... em có thể chết trên vai anh không ?



"Anh nè !

Mỗi ngày , em có thể tựa vào vai anh 15 phút được không ? "

" Sao lại 15 phút "

" Em chỷ cần 15 phút thôi , được không ? "

" Ừa , tùy em "

" Bắt đầu từ bây giờ nha ! "

" Ừa "

Nếu chết... em có thể chết trên vai anh không

Em là 1 cô bé kỳ lạ , kỳ lạ từ cái ngày đầu tiên tôi chát với em ... em hỏi tôi đủ mọi chuyện trên đời như : nếu trái đất này gặp thảm họa , tôi có dẫn em theo không ? Nếu em chết , tôi có đem hoa đến đám tang em không ?.....

Tôi trả lời " có " như muốn trêu chọc em , vậy mà em vẫn để 1 nụ cười và nói cảm ơn tôi ...Suốt 5 năm qua, sau mối tình đầu tan vỡ đây là lần đầu tiên tim tôi khẽ rung trước 1 cô nhóc như vậy.

Rồi em xin số điện thoại của tôi , chúng tôi chat và nhắn tin với nhau thường xuyên . Một ngày , em đòi gặp mặt , khi đến nơi tôi đã rất kinh ngạc , em rất xinh trong chiếc váy trắng dài ngang gối , mái tóc đen mượt xõa dài , tôi khựng lại hồi lâu rồi mới gọi tên em : Hoàng Hôn - vâng , đó chýnh là tên em !
Và từ cái ngày đầu gặp gỡ ấy đến giờ cũng đã 1 năm , chúng tôi xem nhau như những người bạn , tôi luôn che giấu cái tình cảm đặc biệt này , tôi không dám nói vỳ tôi lại sợ tan vỡ ... tôi là 1 thằng con trai hèn yếu!

" Anh , anh đang nghĩ gì vậy ?"


" Đâu có "- tôi giật mình trở về hiện tại "


" Hết 15 phút rồi , em về nha , mai lại tiếp tục nha anh " - em cười mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi như không muốn rời.

Dường như em cũng yêu tôi , tôi hiểu nhưng tôi lại không dám mở lời ... vì tôi sợ. Và mỗi ngày , chúng tôi lại gặp nhau 15 phút chỉ để em thỏa mãn tựa vào vai tôi ... 3 tháng trôi qua...!

" Anh nè! anh có thích được người khác tựa vào vai không ? "

" Nếu người đó là em "

" Anh ngốc quá , nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? "

" Em nói gì vậy ? Ai cho em chết , em điên hả "

" Không có gì đâu , anh àk , hãy tìm 1 người yêu anh thật sự nha "

" Em sao vậy ? sao lại nóy vậy ? "

" Thôi , không gì đâu "

" Tùy em " - nói xong , tôi đẩy em ra, đứng phắt lên và nạt nộ : Đy về


Hình như đôi mắt em ngấn 1 chút nước mắt thỳ phải , tôi mặc kệ , hóa ra em chưa từng yêu tôi , vậy mà trước h tôi cứ tưởng .. tôi là 1 thằng điên mà . Chở em về , rồi tôi chạy thẳng về nhà , không thèm nhìn em vào nhà an toàn như những lần trước , tôi nhất quyết sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho em trước.

1 ngày

2 ngày

3 ngày

....

1 tuần rồi , không tin nhắn, không điện thoại , Tôi đành phải chịu thua

" Alo "

" Sao 1 tuần em không nhắn tyn hay gọi điện cho anh vậy ? "

" Xin lỗi , cậu là ai vậy ? "

" Tôi là bạn của Hoàng Hôn , chị là .. ? "


Tôi là chị của nó , nó đang ở bệnh viện , nó nhập viện được 1 tuần rồi "
....

Tôi vội vàng cúp mấy , đầu óc trống rỗng... tôi phóng như bay đến bệnh viện , đầu tôi vẫn văng vẳng câu nói của chị cô ấy :" Nó bị bệnh tym đã 2 năm nay rồi , có thể không còn được bao lâu nữa . Cậu là bạn trai nó àk ? Mong cậu đừng bỏ rơi nó lúc này nhé! "

Cái gì đó lăn dài trên má tôi , câu yêu em tôi còn chưa nói nữa mà , sao em lại có thể bỏ tôi mà đy ... phải nhanh lên , tôi phải gặp em , tôi phải nói là tôi rất yêu em.

Dường như biết điều tôi sắp nói em kéo tôi xuống ngồi cạnh và lại tựa vào vai tôi :

" Em sắp chết "

" Em điên hả! em không được chết , còn gia đình , bạn bè , và còn ... "

" Nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? "

" Em điên quá , anh đã nói là em sẽ không chết mà "

" Ừa , thôy anh về đy "

Rồi mỗi ngày , tôi vẫn đều đặn vào thăm cô ấy , cô ấy càng ngày càng hồng hào hơn , chỷ thế thôi , là đủ rồi , nhìn cô ấy vui vẻ là tôi hạnh phúc lắm rồi

" Dẫn em đy chơy đy "

" Làm sao dẫn "

" Trốn viện "

Tôi dẫn em đy ngắm cảnh mà trước đây em rất thích - hoàng hôn trên biển .

" Nè! nếu lạnh thỳ... thỳ nói đó "

" Em biết rồi , cho em cảm giác bỳnh yên đy"

Tôi đưa vai cho em tựa , ánh hoàng hôn hắt màu lên bãi biển , 1 gam màu buồn hệt như chuyện tình của chúng tôi .

" Nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? "

Không trả lời câu hỏi ấy , tôi cúi đầu xuống nhìn gương mặt cô ấy , tôi trao cô ấy 1 nụ hôn và nói : Anh yêu em .

Cô ấy bắt đầu khóc , nước mắt cô ấy thấm cả vai tôi : Em không muốn chết .

Màu hoàng hôn đỏ rực như máu , hơi thở của người tôi yêu nhất đang yếu dần và tắt lịm.....

Em đã ra đi như thế ... trên vai tôi - 1 người rất yêu em.!!

Nếu chết... em có thể chết trên vai anh không

( Lệ cay khóe vì 1 người...Đã ra đi không trở về.... )!

[Xem tiếp...]


Em đã là vợ anh (Phần 2)




Một tuần không phải dài, nhưng với cô thì nó đang thực sự đằng đẵng. Thi thoảng cô lại ngước lên bầu trời bồng bềnh mây trôi, tự hỏi anh nơi đó công tác có ổn không? Có lo lắng cho đám cưới sắp tới của họ không? Tuy bận và ở rất xa xôi, anh vẫn không quên gọi điện thoại cho cô để cô an tâm.


Cô ở nhà, vẫn tích cực chuẩn bị cho ngày lên xe hoa cùng sự hỗ trợ nhiệt thành của người thân, cả em gái của anh cũng đảm nhiệm vai trò trợ thủ đắc lực. Mọi việc nhờ thế khá thuận lợi...

Cuối cùng anh cũng trở về. Cô như trút được gánh nặng của linh tính, mừng rỡ chờ đón anh tại sân bay cùng gia đình. Nhưng, sét như đánh úp vào tai làm toàn thân cô tê liệt. Anh không hề bước ra từ chuyến bay đó. Người thân của anh hoang mang, đôn đáo tìm hiểu lý do. Không chỉ có anh, mà ngay cả người cùng đi công tác với anh cũng chẳng thấy đâu.

Cái thông tin chính xác đến 99% ập đến khiến mẹ anh ngất xỉu, còn cô thì khuỵ ngã. Lồng ngực cô chỉ còn nước nổ tung ra để cùng anh chịu cái cảnh mà thông tấn xã đưa tin. Bên nước ngoài, trước khi ra sân bay, anh bị cuốn vào vụ bắt cóc con tin ngay chính tại khách sạn mà anh nghỉ lại và toàn bộ con tin đã bị triệt hại bằng bom khủng bố của các phần từ liều chết...

Anh đã chết...

Anh đã chết...

Tác giả: Viên Nguyệt Ái – MC: Huyền Xu – Kĩ thuật: Huyền Xu - Biên tập: Hoa Vô Sắc.



Em đã là vợ anh (Phần 2)
Em đã là vợ anh (Phần 2)


Cái nguồn tin ấy cứ cào xé trong tinh thần làm cô kiệt quệ. Những giọt lệ vô thức chảy từ trong đôi mắt thất thần như lỗ hổng của không gian, thời gian. Trống rỗng... Người yêu không còn nữa. Thế giới đang đè xuống đôi vai cô, không thể cử động được tấm thân mong manh của người con gái. Trong thâm tâm cô văng vẳng điệp khúc “Em sẽ là cô dâu đẹp nhất! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất!”

Tang lễ anh được cử hành với chiếc quan chỉ có các di vật. Thể xác anh đã tan theo khói bụi nơi đất khách quê người. Trong tang lễ, không có mẹ của anh, không ai thấy cô đâu. Thân nhân, bạn bè, cố hữu gần xa đông nghịt, thảm thiết những tiếng than khóc...

Một cô gái mặc váy trắng kéo lê vạt váy chịt đất, khăn voan với triền đăng-ten lấp lánh và đóa hoa trắng tinh khiết cầm trên tay đúng nghĩa của một cô dâu. Gương mặt gầy rộc sau ngày nhận tin dữ được khéo léo che đi bằng lớp phấn trang điểm nghệ thuật, khiến cô trở thành cô dâu đúng như anh nói: “Em sẽ là cô dâu đẹp nhất”.

Cô bước đến bên anh thật chậm, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má nhưng cô đẹp tựa một thiên thần giáng thế xoa dịu đi cái đau thương ai oán. Em gái anh liêu xiêu đến đỡ cô cùng bước. Cả hội đồng tang lễ và mọi người cúi lặng trịnh trọng nhường cho cô đến với anh trong sự thiêng liêng.

- Em đã là Vợ của anh rồi đấy! - Cô ôm lấy anh trong tưởng tượng và lịm dần đi trong vòng tay của người thân...

Tấm ảnh cưới thật đẹp có cả cô dâu và chú rể nhờ vào sự can thiệp tài tình của Photoshop, cô nâng niu mỗi ngày như báu vật. Yêu anh tha thiết và đau đớn tận cùng nhưng cô không thể gục ngã, cho dù nhiều khi cô muốn ngã. Cô cần phải sống kiên cường, chăm sóc mẹ anh thay anh, yêu mẹ của anh gấp đôi thay anh.

Hiểu tâm nguyện con gái, bố mẹ đẻ của cô cũng không cản trở cô làm tròn bổn phận mà cô muốn gánh vác như đã nói với anh. Dù ai cũng mong có ngày cô tìm cho mình một hạnh phúc với cuộc sống đúng nghĩa của người phụ nữ, kể cả mẹ của anh và em gái anh cũng thương cô vô cùng, họ mong cô thoát khỏi mối ràng buộc “hữu danh vô thực” với anh.

Mẹ anh từ khi mất con trai, sức khỏe suy nhược thấy rõ, đôi mắt bị đục thủy tinh thể nay lại khóc quá nhiều, khóc triền miên vì tưởng nhớ con, đã khiến cho bà bị mù, bắt đầu những tháng ngày lần hồi trong bóng tối. Qua 49 ngày, bà vẫn cứ lã chã nhớ thương con. Cô chợt nhớ lại câu hỏi vu vơ cô từng nói với anh: “Nếu em không nhìn thấy gì nữa”, và câu trả lời của anh. Cô càng thương mẹ anh hơn nữa.

Ngày ngày nhìn mẹ anh lặng lẽ như cái bóng ngồi yên ở ghế, bà không muốn đi lại sợ va chạm lung tung rồi ngã lên ngã xuống làm phiền cô với con gái. Cô xót xa, bặm môi mà kìm lại giọt lệ mặn đắng. Cô chợt nghĩ nếu là cô, cô có thích ứng được khi bị mù không? Mẹ già rồi, sống trong bóng tối chắc tủi lắm! Còn cô, tuổi trẻ và có sức khỏe, có lẽ sẽ dễ dàng hơn...

Cô âm thầm đến viện mắt Trung Ương, xin bác sĩ thực hiện ghép giác mạc của cô cho mẹ anh làm bác sĩ bàng hoàng. Cô biết người ta chỉ có thể lấy giác mạc hiến tặng của người đã chết, vẫn nỉ non khẩn thiết xin bác sĩ thương tình chấp nhận cô hiến mắt cho mẹ. Cô nhận được, vẫn chỉ là những cái lắc đầu kiên quyết từ chối cho dù nhiều lần đến viện xin.

Cô làm đơn xin hiến giác mạc sau khi chết. Một kế hoạch táo tợn hình thành trong suy nghĩ đưa cô đến với hành động không ai lường được...

Cô mơ hồ tỉnh dậy trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau nhiều ngày miên man do tự tử không thành, rồi lại thiếp đi. Cô đã uống quá nhiều thuốc ngủ...

Trời thương nên đã cho em gái của anh kịp phát hiện, đưa cô đi cấp cứu trong tình trạng nguy cấp.
Mảnh giấy cô viết gửi lại những người thân yêu thấm nhòa những giọt nước mắt vừa rơi ra từ một bàn tay...

“... Mẹ là cuộc sống của anh. Con muốn cuộc sống của anh được tiếp tục những tháng ngày tràn ngập ánh sáng và màu sắc. Con xin gửi tặng mẹ đôi mắt sau khi con ra đi về cõi vĩnh hằng đoàn tụ với Chồng của con. Xin đừng trách con hành động dại dột... Xin toàn thể người thân tha lỗi cho con! Con biết mọi người sẽ vô cùng đau lòng nhưng đây là sự lựa chọn mà con cân nhắc rất kỹ. Về với anh ấy, tuy không còn đôi mắt nhưng con sẽ nhìn anh bằng cả trái tim...”.

Cô đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ có lẽ để mơ về anh. Cánh tay vẫn đang tiếp nhận từng giọt nước chậm chạp từ bình truyền chảy xuống như làm cho thời gian chậm lại. Đôi mắt cô ươn ướt dính những sợi lông mi vào nhau làm cho gương mặt trở lên hiền hòa nhưng tội nghiệp. Bờ môi cô khô, có đôi chỗ bị nứt se se màu đỏ của máu.

Mái tóc rối bồng bềnh thả trên chiếc gối, khiến sức sống của cô chững lại. Bàn tay thon gầy, mong manh đặt trên bụng và trái tim thoi thóp đập những nhịp như khó nhọc... khiến ai đó đang kề cận cô không thể nào ngừng rơi nước mắt. Bàn tay đối phương nắm lấy tay cô đưa lên môi của người đó, hôn rịt thật lâu như để truyền sức mạnh và hơi ấm.

Giọt lệ người ấy chảy dài xuống, có lẽ ngấm vào tận làn da tay cô. Ngón tay cô khẽ cử động làm đối phương thêm siết chặt, gọi cô trong thổn thức. Tiếng gọi nghẹn lại không phát ra nơi cổ họng thật dõng dạc, nhưng vẫn có sức kéo cô thoát khỏi cơn mộng mị.

Cô mở mắt... Đôi mắt cử động từ từ tách những sợi mi dính vào nhau để lộ linh hồn cô đang ngấp nghé trở lại. Gần một phút chìm trong im lặng với những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi từ phía cả hai... Cô chỉ thảng thốt được một chữ:

- Anh...!

- Anh đây! Anh đây... - Anh vồn vã siết tay cô, tay còn lại vén ráo riết những sợi tóc của cô đang xòa vào mặt do cô cố ngóc đầu dậy, anh gạt luôn những giọt lệ mong manh như vỡ vụn trên gương mặt người con gái anh yêu da diết.

- Anh đã về! Anh về bên em rồi đây! Anh vẫn luôn nhớ lời anh đã hứa.

- Anh! Anh! Anh...! - Không cần biết thật hay mơ, cô cố gắng gượng dậy, vồn vã ôm lấy anh như một đứa trẻ sợ lạc mẹ.

Anh đỡ cô trong tay, thì thầm rất nhẹ:

- Anh yêu em! Lời hứa với em đã giúp anh vượt qua hoạn nạn để trở về bên em. Anh yêu em... Vợ của anh!!!

Anh hôn lấy bờ môi khô rát của cô. Nụ hôn và những giọt nước mắt chảy xuống như mang lại sự hồi sinh cho làn môi cô mềm và nồng ấm. Họ say sưa trong giai điệu trái tim không có trở ngại nào tách rời họ ra được nữa...

Không phải mơ đâu.

Là sự thực.

Anh trở về như phép màu của cuộc sống...

(Kết thúc)

Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. First Touch

2. Moon flower – Kitaro

3. Song from a secret garden

4. Secret garden – Nocturne

5. A time for us – Richard Clayderm

6. Beautiful in white – Shayne Ward.

(...)
[Xem tiếp...]


 
Góc Truyện 24h
Liên hệ: quangkhaiat1995@gmail.com
Mọi bản quyên thuộc về Góc Truyện
Lên Đầu Trang Copyright © 2014 by Góc Truyện 24hTruyện hay
Lên Trên