Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi...



 Không có lý do gì để ở lại cũng chính là lý do để ra đi...
Em viết cho anh những ngày đã cũ, cũ cho anh, cũ cho em và cũ cho chúng ta.
Sẽ khép lại từ đây những ngày rong đuổi cùng với nỗi nhớ miên man đến điên dại, khép lại từ đây khóe mắt lúc nào cũng chực chờ để trào ra không kiểm soát.
Có không anh sự chân thật những ngày ta đi cạnh nhau, em hiện diện ngay bên cạnh anh như thế này cũng không giúp anh xóa nhòa đi hình ảnh của một người con gái đang ở cách xa anh gần nửa vòng trái đất, điều này cũng đủ hiểu được vị trí của em ở trong lòng anh là như thế nào rồi phải không anh.


 
Có những tình cảm đầy vơi bất chợt nhưng vẫn nồng nàn trong góc khuất tâm nhau. Nên dù cho có cách xa cỡ nào đi nữa, họ vẫn được dẫn lối về với nhau. Nhưng cũng có những mối quan hệ, dù tình cảm đã cạn rồi, mà ta vẫn còn đắn đo không biết có nên rời đi hay không, chỉ vì bản thân không xác định. Còn giữa anh và em, thật sự là gì hả anh?
Ngày ta chia xa, rồi ngày ta quay lại, trong em đã có một cảm giác rất mơ hồ, nửa tin tưởng, nửa hoài nghi...Người ta có nói rằng: "Yêu lại người yêu cũ cũng giống như việc bạn đọc lại một cuốn sách cũ vậy, mà đọc lại làm gì khi đã biết trước kết cục", thế nên em sẽ chỉ đọc lại tới đây thôi được không anh.

 Thôi thì em buông tay anh nhé, quá khứ đó em sẽ xóa đi, buông tay để anh và em cùng tiến về phía trước và tự tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.

 Mỗi bước tiến sẽ vẫn là một bước lùi vào dĩ vãng chưa xa, mối bước chân đi qua sẽ vẫn là một bước chân lùi xa vào quá khứ...

 
Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc... chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi...
[Xem tiếp...]


Khi yêu, chờ bao lâu là đủ?



Người ta vẫn hay hỏi: "Yêu bao nhiêu là đủ?", rồi cũng tự trả lời "Yêu, chẳng bao giờ là đủ", tình cảm trao đi có ai đong đếm,... Nhưng đôi khi, việc trao thời gian cho việc đợi chờ lại làm ta mệt mỏi. "Chờ bao lâu là đủ?", câu hỏi ấy làm trăn trở nhiều đôi lứa, càng dành tình cảm nhiều bao nhiêu, thì người ta càng băn khoăn chừng ấy...

 Tôi tình cờ đọc được một bài viết trên mạng nói rằng: trong tình yêu, con gái không nên đánh đổi tuổi xuân để chờ đợi, hay trao gửi niềm tin cho người mà cô ấy yêu; rằng con gái mà đặt cược vs thời gian, thì chắc chắn sẽ thua. Và người tôi thích, chẳng biết tình cờ, hay vô ý lại comment vào bài viết ấy: "con gái có thì, đừng nên chờ đợi". Tôi thắc mắc, liệu có phải anh bảo tôi nên dừng lại, quên đi mối tình nửa vời của tôi vs anh, dù cả hai đều không đủ dũng khí, cả hai đều không kiên định để đặt dấu chấm hết.
 Ấy vậy mà cô gái nào cũng thế, một khi đã yêu, và thực sự yêu một người, có ai vì một vài lời khuyên, hay vài cái status trên mạng mà buông tay? Nói "em sẽ không bao giờ buông tay anh", có lẽ là một lời hứa hào nhoáng và vĩ đại quá. Bạn có nào đủ bền bỉ, hay đủ dũng cảm, có bất chấp tất cả, vì một người con trai hay không? Tôi chắc nhiều người không cần suy nghĩ sẽ trả lời là có, câu trả lời chất chứa bao hy vọng, cả sự kiên quyết, yêu thương, và đôi khi là cả vô vọng nữa. Hay bởi vì "đau thì sẽ buông" nên người ta muốn thử thách để kiểm tra sức chịu đựng của bản thân?
 Tôi đã từng nghe câu chuyện về một anh con trai, chia tay người yêu đi du học, vì cả hai đều không thể "yêu xa", và rồi lên máy bay, anh ta quen ngay một người con gái khác, anh ấy yêu cô gái mới, như chưa từng có người yêu lúc trước, như chẳng hề mảy may suy nghĩ rằng mình vừa mới chia tay. Anh ấy không đủ bản lĩnh để giữ tình yêu của mình, và cũng không đủ bản lĩnh để vượt qua "thói quen" thích cái mới của cậu trai mới lớn. Tôi đã từng nghĩ yêu xa là một cái gì đó trong sáng và thuần khiết, và những con người bất chấp khoảng cách thời gian và cả không gian để yêu nhau thật tuyệt vời, tình yêu của họ thật đẹp biết bao,...

 Còn tôi, tuy chẳng bản lĩnh được như họ, cũng đem yêu thương khờ dại chất chứa thành những làn sóng mạnh mẽ, để cuốn đi những lo sợ, tôi mặc kệ chính mình phiêu du nơi biển rộng, về đâu không biết, tôi bất chấp dành tình cảm cho anh, nuôi dưỡng nó hằng ngày, bất chấp dù có mệt mỏi vì thứ tình cảm chênh vênh cũng nhất quyết không buông, bất chấp rằng nếu anh đi du học, mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc. Và người con trai ấy sao lại cứ cho tôi hy vọng như thế, anh không quyết, cũng chẳng nói sẽ yêu tôi thật nhiều, anh không cố làm tôi phải tin anh. Anh hiểu rõ, con gái có thì, nhưng anh lại không kết thúc, vậy chẳng lẽ sự chờ đợi của tôi sẽ được giới hạn bằng khoảng thời gian từ giờ cho đến khi anh nhấc bàn tay mình ra xa khỏi tầm với của tôi, để nó chơi vơi hơn cả những gì nó đã từng nếm trải?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi học xong đại học, bắt đầu một cuộc sống mới, tôi đi làm và gặp một anh chàng chốn công sở, rồi chúng tôi sẽ yêu nhau và đi xa hơn?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi 28, 29 và buộc phải kiếm người người cho khỏi "lỡ thì"?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi thành một người phụ nữ thành đạt, và những anh chàng hèn mạt đến vs tôi chỉ vì tiền của tôi? Hay nếu tôi thất bại, thì tôi sẽ mãi mãi một mình?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi anh nói tôi hãy dừng lại đi, đừng dành tình cảm cho anh nữa, và tôi sẽ quay lưng đi? Hay là tôi vẫn cứ cứng đầu và bướng bỉnh dõi theo anh dù biết mình đang dò dẫm trong biển sương mù dày đặc không có lối ra?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi anh đã có gia đình, và tôi sẽ đau đớn vì mình mù quáng trong vô vọng?

Chờ bao lâu là đủ? Chờ đến khi cả anh và tôi đều thực sự trưởng thành và hối hận vì mình chờ mãi hay sao?

Tôi từng nghe ai đó nói, khi còn trẻ thì hãy làm thật nhiều việc, vì còn có thể sai. Khi nhiều tuổi rồi, người ta ko có quyền sai nữa. Vậy giới hạn của già và trẻ là gì? Hay đợi đến khi mình sang đến cái dốc bên kia của cuộc đời vẫn thấy mình còn sung sức và nhiệt huyết lắm?

Yêu có bao giờ là đủ? Nếu đau đớn vì yêu là thừa, tại sao người ta vẫn cứ yêu?

Vậy thì, chúng ta... sẽ chờ đợi đến bao giờ, hả anh?


[Xem tiếp...]


Con hứa sẽ không là gánh nặng trên vai Mẹ...



Bước chập chững xa vòng tay MẸ; Cuộc đời nghiệt ngã có sao đâu; Chỉ cần nhìn lại mẹ vẫn còn đó; Niềm tin con vẫn giữ trong tim!

Con một đứa con gái hai mươi tuổi đầu.Con thấy con thật hạnh phúc vì được sống trong một gia đình luôn yêu thương con vô bờ bến.Hơn nữa, con thật hạnh phúc vì được làm con của Mẹ!
 Mẹ! Con không chắc những dòng chữ này Mẹ đọc được nhưng tất cả những gì con đang viết sẽ cố gắng khiến mẹ thấy mẹ à.Những dòng chữ, những cảm xúc của con nó bắt nguồn và xuất phát từ trái tim của con.Khi con đang loay hoay gõ những dòng chữ này con muốn nói: Con nhớ mẹ nhiều lắm.
 Mẹ của con năm nay ngoài bốn mươi,khi nhắc đến tuổi của mẹ con thấy nghẹn ngào quá.Con thấy mọi người đều có ngày sinh nhưng vì bà ngoại không nhớ ngày sinh của mẹ nên chỉ biết mẹ sinh năm bao nhiêu chứ ngày thì không biết vậy đến nay khi mẹ sinh con ra và khi con bằng này tuổi rồi con vẫn không biết được ngày sinh của mẹ.Con chưa bao giờ được nói câu: Chúc mừng sinh nhật mẹ " Con thấy mỗi lần bạn con chúc mừng sinh nhật mẹ của họ, con thấy tủi thân quá con thấy thương mẹ.Con xin lỗi...

 Mẹ của con xinh đẹp lắm mẹ có biết không? Nhưng con thấy lặng đi khi con nhìn lên khuôn mặt mẹ dần dần xuất hiện những nếp nhăn ở trán và rồi những cái nám ở trên khuôn mặt.Con thấy chợt nhói trong tim và rồi những lần mẹ cầm điện thoại hay xem một cái gì đó mẹ đều nheo mắt để nhìn được thấy.Con hiểu khi con ngày một lớn cũng là ngày đó mẹ già đi một tuổi.Tim con quặn vào,nước mắt con rơm rớm.Mẹ không biết đã vô số lần con nhìn lặng theo mẹ và rồi gạt nước mắt quay đi.Con xin lỗi...

 Mẹ của con là út trong gia đình đáng ra sẽ rất nhàn phải không? Nhưng mẹ à con đang tự hỏi: "Sao mẹ vất vả quá vậy? Tại sao mẹ Tốt quá vậy? Tại sao mẹ giỏi quá vậy và...và tại sao việc gì Mẹ cũng gánh trên vai vậy hả mẹ? Con thấy đau lòng lắm con thấy mệt mỏi thay cho mẹ đến mức nhiều lúc con hay gắt lên với mẹ rằng: Mẹ cứ kệ đi mẹ cái gì cũng ôm vào người thế rồi khổ? Con xin lỗi...
 Mẹ của con à! Con xin lỗi, con ngàn lần xin lỗi me.Gía như những lời xin lỗi của con có thể bù đắp lại những mệt mỏi những nhọc nhằn mà mẹ đang gánh thì con nguyện con xin lỗi cả đời này cũng được.Con thấy con là một đứa con gái chả giúp được mẹ chuyện gì dù con là con gái lớn trong gia đình.Mỗi lần con nhìn lại bản thân con mà con thấy con vô dụng quá và cảm thấy có lỗi với mẹ biết chừng nào. Con xin lỗi...!
 Con xin lỗi mẹ: Rằng con không biết đã bao lần mẹ khóc vì con.Giờ con nghĩ lại con thấy đau lòng lắm mẹ à!Mẹ con hiểu, mẹ thương con tình thương yêu đó là tình thương vô giá mà con có được.Con hiểu giờ con lớn con đang dần bước ra khỏi vòng tay mẹ.Con hiểu cuộc đời này nghiệt ngã đến như nào.Con hiểu rằng con phải bước đi từng bước dẫu những bước chân trên con đường con đi có thể đau lắm nhưng con vẫn sẽ cố gắng mẹ ạ! Con không muốn sống mà nương tựa vào mọi người vì Con không muốn ánh mắt mẹ nhìn con thất vọng hay lo lắng cho con vì mẹ đã quá đủ mệt mỏi rồi.Con muốn một ngày nào đó: Mẹ có thể mỉm cười nhìn con một cách hạnh phúc nhất.Con sẽ khiến Mẹ hạnh phúc và tự hào vì con mặc dù con không hề giỏi giang nhưng con sẽ thành đạt. Mẹ hãy tin tưởng vào con mẹ nhé: Mẹ hãy sống sống thật lâu xem con gái của mẹ trưởng thành mẹ nhé! Con hứa con sẽ không phụ lòng mẹ đâu. Con hứa sẽ không là "Gánh nặng trên vai mẹ" ^_^



[Xem tiếp...]


Đừng sống quá lâu trong những giấc mơ...



 

Bi kịch lớn nhất của tình yêu không phải hết yêu mà là nhầm lẫn giữa tình yêu thực tại và tình yêu do chính ta tưởng tượng ra. Trong tình yêu, sai lầm lớn nhất là cho người mình yêu biết mình yêu người ta nhiều như thế nào...

  Bi kịch lớn nhất của tình yêu không phải hết yêu mà là nhầm lẫn giữa tình yêu thực tại và tình yêu do chính ta tưởng tượng ra.
  Có một thời điểm nào đó trong đời, em bỗng nhận ra thứ nuôi dưỡng tình yêu của em từ trước đến nay vốn chỉ là những ảo tưởng của chính em. Con người không hoàn hảo, người em yêu cũng vậy, nhưng trong mắt em thì người ấy như một vị thần. Yêu một cách si ngốc, và phủ nhận không thương tiếc những sai lầm của người ấy. Khi có một ai đó thật lòng đưa ra những lời khuyên mong giúp em lí trí thì em lại gạt phăng không thương tiếc, sẵn sàng chà đạp nên những sự thật hiển nhiên. Yêu một cách phục tùng, coi người ấy là tất cả. Điên cuồng tự an ủi bản thân mình bằng những ảo tượng sức mạnh về một tình yêu do em tưởng tượng ra. Đến khi em giật mình nhận ra, với người ấy, em chỉ là một người luôn yêu anh không đòi hỏi. Người ấy tự cho mình quyền làm tổn thương em mà không hề quan tâm đến cảm giác em như thế nào. Trong tình yêu, sai lầm lớn nhất là cho người mình yêu biết mình yêu người ta nhiều như thế nào...
 Khi thực sự yêu một ai đó là bản thân đã cho người ấy quyền làm tổn thương mình rồi..
  Yêu một ai đó hơn bản thân mình là sẵn sàng vì một tin nhắn chúc ngủ ngon từ người ấy mà thao thức cả đêm để chờ đợi. Sẵn sàng chạy đến bên người ấy mọi lúc mọi nơi như một chú cún con vẫy đuôi ngoe nguẩy chỉ mong người ấy vui. Sẵn sàng gạt phăng cảm xúc của bản thân, tự lừa dối mình bằng câu thần chú kiểu như " em vẫn ổn ". Sẵn sàng mỉm cười dù người ấy có làm em tổn thương đến nhường nào. Ngốc lắm. Con gái vốn sinh ra là đã dễ yếu lòng rồi. Em có biết, không một ai có quyền làm tổn thương em trừ khi em cho phép không.Nếu đã lỡ đắm mình quá lâu trong một giấc mơ, thì xin em hãy tỉnh lại. Dùng một chút lí trí cuối cùng của bản thân mà nhìn lại tình yêu của mình đi em.

  Tình yêu là con đường một chiều, cố tình đảo lộn quy tắc của nó thì người tổn thương nhất chính là em thôi. Nếu em vẫn còn những hoang mang , xin em hãy ngừng yêu một ngày để lắng nghe xem bản thân em thực sự muốn gì..

[Xem tiếp...]


Cái giá của kẻ đến sau



Em muốn là chị ấy để được anh nhớ mãi còn hơn là cứ phải chấp nhận tình yêu "hờ" này.

 Tình yêu của chúng ta chớm nở cũng là khi em chuẩn bị tâm lí cho việc mình là người đến sau, chấp nhận nhiều thiệt thòi. Em sẵn sàng chấp nhận tình yêu trước đó của anh, chấp nhận quá khứ mà anh khôn nguôi nhớ về. Anh đã từng nói với em về tình yêu giữa hai người, sâu đậm, hạnh phúc và nhiều hứa hẹn nhưng vì rào cản gia đình quá khắc nghiệt khiến hai người phải xa nhau. Cũng đã trải qua 3mùa xuân và đến hôm nay em không thể tin quá khứ khiến anh mất quá nhiều thời gian để chôn giấu đến vậy. Và đau đớn hơn khi em không muốn tin tình cảm xưa cũ như một nỗi ám ảnh cho "tình yêu" của em và anh hiện tại.
 Ngày em đến với anh, em đã chuẩn bị tâm lý cho việc sẵn sàng chấp nhận kí ức của anh. Vì em hiểu thế gian này có biết bao người con gái cũng như em. Là người đến sau nhưng họ vẫn nắm giữ được trọn vẹn tình yêu, trái tim của người đàn ông mà họ yêu đó thôi. Cho nên em đã tin rằng chỉ cần yêu thương chân thành thì sẽ được trân trọng.
Khi tình yêu bắt đầu, em đã cố gắng rất nhiều, cố gắng trao đi yêu thương, cố gắng để "giành giật" tình cảm từ trái tim anh. Chính vì thế em phải mở rộng lòng mình để tha thứ để tôn trọng mọi chuyện quá khứ của anh. Đã nhiều lần em muốn buông xuôi nhưng tình yêu em giành cho anh đã vượt qua cái lý trí đó. Lý trí đâu thắng nổi trái tim là vì thế. Nhưng đau đớn thay khi anh không nhận ra điều đó, anh vẫn cứ nhớ về chị ấy thậm chí nhiều lần vô tình anh còn gọi em nhầm với tên của chị ấy. Anh biết không?Em đau lắm và nhận ra em ngốc quá.


  Trái tim như quặn thắt khi chính mắt mình thấy anh lôi trong ngăn tủ ra những kỉ vật mang tên tình yêu của 2 người. Anh như người mất hồn, đăm chiêu theo những đồ vật ấy. Nhiều lần mình cùng nhau đi trên con đường dạo phố anh bỗng buông xuôi một câu: "Ngày xưa, anh và...cũng đến đây". Cùng nhau đi ăn, tại sao anh gọi toàn món ăn mà chị ấy thích, đồ uống mà chị ấy chuộng, màu sắc và kiểu cách quần áo anh chọn cho em cũng theo guu của chị ấy. Nhiều lần em tự đặt câu hỏi: "Có khi nào anh đang biến em thành bản sao của chị ấy". Đến lúc này đây em đau đớn khi nghĩ về những gì xảy ra và tự nhủ liệu ngay từ đầu giữa chúng ta có tồn tại tình yêu hay với anh, em chỉ là người thay thế, là cái bóng của chị ấy.
 Trước sự vô tâm của anh, em cố gắng để xóa nhòa đi tất cả để yêu anh nhiều hơn bởi trong thâm tâm em nghĩ, anh hoài niệm một thời gian rồi anh cũng quên nhanh thôi. Nhưng em đã sai vì anh chưa hề quên chị ấy. Anh có biết emtổn thương như thế nào không? Em cũng như chị ấy muốn có người yêu thương, quan tâm em hết mực nhưng em nhận được gì từ trái tim anh.

 Tại sao khi trái tim anh chưa quen chị ấy mà anh vội nói lời yêu em. Anh muốn quên một người bằng cách "vội yêu" một người hay đang cố gắng biến em của hiện tại thành chị ấy của quá khứ. Em đã sai khi yêu anh hay tại em quá bao dung.

 Em bao dung bỏ qua quá khứ sâu đậm của anh để cố gắng yêu anh ở hiện tại, em sai vì dù đau khổ buồn bã em vẫn cố nín lặng không dám nói ra, chịu đựng một mình và khóc thầm.

 Đến lúc này đây, em muốn là chị ấy để được anh nhớ nhung còn hơn phải chấp nhận tình yêu "hờ" này. Không phải em không ghen nhưng em hiểu rằng anh còn nặng tình quá dù có cố gắng thì em cũng là người thất bại.

 Tim em đau đớn. Thà anh nói lời chia tay còn hơn để em đau đớn biến thành kẻ thay thế như bây giờ. Nếu anh không chịu nhận ra ai là người đang bên cạnh anh, ai là quá khứ của anh thì có lẽ đã đến lúc em phải dừng lại câu chuyện tình yêu của chúng ta. Nỗi khổ của kẻ đến sau đến bao giờ được hiểu. 



[Xem tiếp...]


Nếu cứ phải chờ anh mãi như thế này, sẽ có ngày em lạc đường mất...



  Cô gái xấu xí này của anh đã trải qua vài ba mối tình rồi, vậy nên nếu mà có tìm thấy em, anh đừng mắng em nhé, được không?

  Em đây, cô bé suốt ngày cười tươi rói, làm những việc chả giống ai và hay chau mày đây này. Hôm nay, em vẫn một mình, đi ăn một mình, chơi game một mình, đi dạo một mình, và lâu lâu dở chứng còn khóc một mình nữa. Thật lạ là em chẳng hề cảm thấy cô đơn. Chẳng phải vì em xấu xí chẳng có ai thèm yêu em đâu, mà vì em chưa sẵn sàng cho một thứ gì đó gọi là mới cả. Đôi lúc, em trách mình như vậy có quá tàn nhẫn với bản thân không? Nhưng rồi, em lại gạt phăng ngay được cái suy nghĩ đó anh ạ. Em vẫn đang chờ anh này.
  
  À đúng rồi, cô gái xấu xí này của anh đã trải qua vài ba mối tình rồi, vậy nên nếu mà có tìm thấy em, anh đừng mắng em nhé, được không? Anh ấy, người yêu trước kia của em, nói sẽ yêu em, thương em, nhưng mà là giả dối anh ạ. Em cũng thương người ta, nhưng rồi em nhận ra anh ấy chẳng hề coi trọng tình cảm của em, em khóc nhiều lắm, đau cũng nhiều lắm. Anh đừng mắng em vì đã tốn nước mắt của em cho người đàn ông khác không phải anh. Anh cũng đừng buồn.
  Người ta nói em lì lợm, chả bao giờ chịu nghe lời, nên anh cứ trốn kĩ vào nhé! Trốn được em ngày nào hay ngày đó, đừng dại dột mà xuất hiện, không chịu được em lâu đâu. Thật ra, sẽ có những lúc em buồn, em cô đơn và chả biết phải dựa dẫm vào ai rồi lại lạc bước, rồi mù quáng yêu những người đàn ông thua kém anh, thì anh cũng đừng nôn nóng làm gì, em đi rồi em lại quay lại với anh ngay mà, đúng không? Hay những ngày trái gió trở trời, em dựa nhầm vào vai một ai khác thì anh cũng không được buồn vì dù sao bờ vai cuối cùng vững chắc nhất sẽ là nơi em tìm đến, là anh.
Bây giờ, em không cảm thấy cô đơn, nhưng sẽ có một lúc nào đó, em sẽ cảm thấy thiếu thốn sự quan tâm từ một người. Thì lúc đó, anh đừng bắt em chờ nữa nhé! Em sợ em lại đi lạc đường mất.

Anh này, rồi em sẽ phải tìm anh ở đâu?


Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Yêu thương bản thân là cách tốt nhất để hạnh phúc..



  Đùng sợ hãi và chốn trán, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì cũng phải đương đầu sớm muộn. vậy nên đừng chốn chnhs bất cứ điều gì.

  Điều này có nghĩa với việc đừng giành quá nhiều thời gian vào một ai đó, đừng ví người ấy mà chấp nhận hy sinh quá nhiều, đừng vì người ấy mà nhận lấy tổn thương quá lớn. Chúng ta còn không chân trọng chính bản thân mình, lấy lý di gì mà bắt người khác phải coi chúng ta như báu vật để nâng niu.

  Phần lớn những người bất hạnh vì lý do này hay lý do khác, vì cô đơn, vì vấp váp quá nhiều hay bị tổn thương quá nhiều,  vì sống trong hoàn cảnh phải chấp nhận nhều éo le, vì yêu thương chọn sai, vì nhớ thương nhầm người, vì bị ai đó quay lưng phản bội mà mất hết lòng tin vào cuộc sống.

  Này, nếu có ai hỏi bạn rằng, điều gì là quan trạng nhất trong cuộc sống này, đừng vội trae lời họ rằng, tình mẫu tử, tình phụ tử hay tình yêu nam nữ hay xa hơn là những ước mơ hay hoài vọng, mục tiêu hay lý tưởng. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là được sống được tồn tại. Vậy thì tại sao chúng ta vẫn bỏ quên bản thân mình, không hề giành thời gian chăm sóc yêu thương chính mình.



  Chỉ đơn giản là sống lạc quan lên, bớt suy nghĩ đi. Đừng đầy đọa bản thân quá nhiều bởi những mối bận tâm chẳng đầu chẳng cuối, tận hưởng cuộc sống theo hướng tích cực vui vẻ hơn.

  Ai trong chúng ta cũng có những phút giây muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa. Làm những điều chúng ta muốn làm, yêu thương theo cách của chúng ta. Đừng sợ hãi hay chốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất nhát để chấp nhận. Than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng chì hoãn bất cứ điều gì.

  Thế nhưng hãy nhớ làm cho mình đẹp nên mõi ngày, hãy nhớ đói đãi thật tốt với bản thân mình mõi ngày. Thay vì cố học theo sở thích của ai đó thì hãy thoải mái thể hiện cá tính của bản thân, tôn trọng cảm nhận của chính mình. Đừng quá dễ dàng khiến ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ quên chính mình

  Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu như không yêu thương chính mình. Chúng ta sẽ chỉ chìm trong nỗi niềm dõi mắt theo người khác. Chúng ta sẽ chỉ chờ đợi ai đó đến bên cạnh quan tâm. Đến và bị động đón nhận tất thảy niềm vui nỗi buồn

 Nỗi như thế chúng ta không phải đang sống, chúng ta lúc ấy chỉ là những cái bóng chìm khuất sau lưng người khác không cho mình cơ hội đứng lên.

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Ngày anh bảo em thôi nhớ…



  "Có những khoảng thời gian em vẫn đau đáu thương nhớ, dù hai đứa vẫn ở cạnh nhau, giờ anh buộc em thôi nhớ có phải quá nghiệt ngã không anh"

  Hà nội đổ mưa, chiều ướt sũng uống trọn  cả một nỗi buồn đang hoang hoải đi tìm nơi chú ngụ. Con phố quen cứ lầm lì mặc cho người qua lại. Ở góc quán quen giọt cafe rơi tý tách chầm chậm đến nỗi thời gian như đang lắng đọng không nhích thêm một giây nào. Anh bảo em quên, đừng nhớ nữa. Nhẹ tênh. hụt hẫng và chới với đến tê tái. Ừ thì thôi nhớ là đừng nhớ hay không thể không nhớ.

  Ngày anh bảo em thôi nhớ khi kỷ niệm em đã gói ghém cẩn thận vf buộc chặt ở một nơi mà có lẽ anh sẽ không bao giờ chạm tới nữa. Con đường cũ vẫn đôi lần anh đón đưa mưa giăng kín lối về hay chính em chẳng tìm được lối đi cho riêng mình. Khi đêm buông trời chìm sâu vào giấc ngủ. tiếng nấc của ai đó lạc lõng đi tìm một bờ vai không thuộc về mình.



  Ngày anh bảo em thôi nhớ vì trái tim anh quá chật hẹp, chẳng còn chỗ nào trống để em có thể nương mình vào đó. Lời hứa khi xưa dở dang, mãi không thể trọn vẹn được khi anh vụng về cắt ngang sợi dây nối chặt. Anh bảo rằng dây đứt rồi nối lại cũng không được như ban đầu, vết sẹo ấy chỉ có thời gian mới có thể vỗ về. Hay chỉ là biện minh không có người phản biện cho lý do anh bảo đừng nhớ nữa hả anh?

  Ngày anh bảo em thôi nhớ có nghĩa ladf mình sẽ thành người lạ phải không anh? Em tự đặt cho mình những giả thiết để cứu vãn suy nghĩ không có lối thoát ấy. Anh có thấy chua sót khi một thời mình là một nửa của nhau bỗng chốc thành người dưng ngược lối, nơi anh ở em không hề tồn tại. Có những khoảng thời gian em vẫn đau đáu thương nhớ dù hai đứa vẫn ở cạnh nhau, giờ anh buộc em thôi nhớ có phải qua nghiệt ngã không anh?

  Ngày anh bảo em thôi nhớ, ừ thì nếu một người đã buông tay thì đầu dây kia dù có kéo căng ra thì cũng sẽ  bị đứt. Tình yêu vốn dĩ không nên giằng buộc nhau khi chúng ta ở hai hướng khác biệt. Anh bảo em quen có nghĩa nỗi nhớ trong anh cũng không còn trọn vẹn cho em nữa. Thế thì mình thôi nhớ nhau anh nhé. ^^

  Chúng ta không nên yêu vì những điêù đã cũ, ngày đã xa và tình đã nhạt. Sẽ như tự mình cầm dao cứa vào tay, thấy rỉ màu nhưng không dám kêu ai, cứ để nó trôi tuột. Mọi thứ đã trở nên qua nặng nề với anh khi nỗi nhớ là một thói quen và không nên duy trì thói quen này trong một thời gian dài.

  Vậy thì mình thôi nhớ nhau anh nhé. Như anh đã nói khi Hà Nội chẳng giữ được một tia nắng nhỏ để mưa buồn gặm nhấm trái tim em.

Theo:truyện hay.

 
[Xem tiếp...]


Làm gì khi không tự tin về vẻ bề ngoài?



 

Có nhiều bạn trẻ khi bước vào tuổi mới lớn sẽ bắt đầu để ý hơn tới vẻ bề ngoài của bản thân và người xung quanh. Nhưng không phải bạn nào cũng xinh đẹp như hotboy hay hotgirl. Vậy phải làm gì khi không tự tin về vẻ bề ngoài?

Học cách make up che khuyết điểm
 Đây là cách đơn giản và dễ dàng nhất. Bạn không cần phải theo bất cứ một lớp học chuyên viên trang điểm nào hết, chỉ cần sắm ít đồ nghề phục vụ cho quá trình làm đẹp và lên mạng xem cách tô điểm cho khuôn mặt để che đi khuyết điểm. Hoặc có thể hỏi những người có kinh nghiệm và nhờ họ hướng dẫn trực tiếp. Điều này áp dụng đối với các bạn nữ, còn các bạn nam thì sao nhỉ? Chỉ cần thay đổi mái tóc cho hợp với khuôn mặt hoặc phong cách ăn mặc là cũng có thể tự tin hơn. Nhưng cách này lại không lâu bền và rất về lâu dài thì không an toàn, có thể khiến làn da và mái tóc hay tiền bạc của bạn gặp nạn... Chính vì thế, hãy cẩn thận và đừng lạm dụng cách này nhé.
"Cái nết đánh chết cái đẹp!"
 Người đẹp chưa chắc đã là người hạnh phúc nhất và người hạnh phúc nhất không hẳn là một người có vẻ bề ngoài xinh đẹp. Điều này chắc chắn đúng. Bạn thử nhìn xem, ba mẹ bạn có đẹp không? Chắc hẳn khi già đi, mặt ai cũng nhăn nheo, mắt mờ đục và răng lung lay... nhưng vì sao họ vẫn ở bên nhau và còn cùng bạn là một gia đình? Bởi họ yêu nhau không phải vì vẻ bề ngoài. Có một điều mà ai cũng biết, rằng sắc đẹp không sống mãi với thời gian, tức là có thời gian thì con người sẽ không có vẻ ngoài đẹp mãi mãi. Chính vì thế, hãy biết cách làm đẹp những điều sẽ tồn tại mãi, chẳng hạn như tâm hồn.

 Một anh chàng sẽ yêu cô gái ngay-lập-tức vì cô rất đẹp, ngược lại, một cô nàng cũng sẽ chết mê chết mệt chàng trai có vẻ ngoài hào hoa, phong nhã... Nhưng họ sẽ ở bên nhau mãi mãi? Không thể biết được, bởi họ sẽ quen nhau, đi chơi với nhau và cũng có thể sống cùng nhau. Rồi khi đối phương nhận ra những điểm không tốt ở người còn lại, họ sẽ không nghĩ rằng tình yêu của họ hình thành từ vẻ bề ngoài và dĩ nhiên họ chia tay cũng đâu phải vì vẻ bề ngoài, khi ấy, vẻ bề ngoài trở nên vô dụng, vô nghĩa.


 
 Bạn không có vẻ bề ngoài đẹp, nhưng bạn sống tốt với mọi người, chăm sóc bản thân không đau ốm và quan tâm đến gia đình... khi ấy, bạn đẹp nhất trong mắt 1 người mà sẽ gắn bó với bạn lâu dài, có thể là cả cuộc đời. Ông bà ta nói quả không sai: "Cái nết đánh chết cái đẹp!"
Thật là nhất
 Câu này vẫn đúng nếu bạn là người có nghị lực vượt qua khó khăn về nhan sắc không hoàn hảo của mình. Bạn gầy yếu, béo ú, lùn tịt hay cao cồ... không quan trọng khi bạn là chính bạn. Bạn sống thật với chính những gì mình có và tự hào vì những điều tốt đẹp ở mình chứ không chỉ mãi ngồi ngắm mình trong gương rồi tự ti vì không-đẹp-như-ai. Bạn nên biết rằng, cuộc sống này còn có nhiều điều ý nghĩa hơn vẻ bề ngoài và có những việc cần bạn làm đẹp hơn là những đường nét bạn cho là không đẹp của mình – đó là làm đẹp cho đời bằng chính những hành động mỗi ngày của bạn. Sống có ý nghĩa cũng chính là vẻ đẹp ai cũng muốn có bạn nhé! ^-^

Theo:truyện hay.

[Xem tiếp...]


Hãy yêu đi, khi mùa vừa rụng lá...



  "Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu"
Xưa. Thiên hạ nhìn thấy lá ngô đồng rụng, tự khắc biết Thu đã chuyển mình.Tháng 8 cũng đã về. Nắng đã nhạt màu hơn ngày hôm qua. Giữa những ngày lưng chừng chuyển mùa, lại thấy Phố xanh êm đến lạ.
Mùa thu, vốn dĩ chẳng là mùa của riêng ai. Thế nhưng, với âm nhạc và thi ca thì nó luôn gợi cho người nghệ sĩ biết bao cảm xúc bất tận. Một buổi chiều lãng đãng, ngồi nghe những ca khúc về mùa thu Hà Nội. Lại thấy nhớ da diết một con phố nhỏ, một sân ga nhỏ, một góc Hồ Gươm vương mang chiều thu. Lại thấy nhớ một nơi chẳng bao giờ thuộc về mình. Thu Hà Nội trong mắt tha nhân vẫn luôn đẹp như thế.

  

  Mùa thu luôn là mùa dịu dàng nhất trong tất cả bốn mùa. Dịu dàng như chính một cô gái tháng Tám nép mình bên những cánh cúc nở vàng ươm trong một sáng chớm thu vừa nắng. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, không rực rỡ và mạnh mẽ như những cô gái mùa hạ, họ dịu dàng, giản dị nhưng cũng ấm áp đến lạ kì. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, giống như những bông cúc vàng tỏa hương trong nắng, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ ngọt ngào cho lòng người đắm say. Và, nếu có thể, đừng ngại ngần nếu lỡ yêu một cô gái mùa thu! ^.^

  Người ta cũng bảo, mùa thu là mùa để hẹn hò, mùa để lứa đôi kết tóc se duyên trọn đời bên nhau. Dường như năm nào cũng thế, mùa thu thường bắt đầu không bao lâu sau ngày Ngưu Lang - Chức Nữ trùng phùng. Phải chăng, đôi nhân tình ấy đã mở đầu cho những lời hò hẹn vào mùa thu? Cái mát nhẹ của nắng thu, cái trong xanh êm ái của trời thu phải chăng khiến lòng người muốn gặp gỡ, muốn hẹn hò? Hay là một cái nắm tay chiều ấm dưới sắc lá vàng rơi trong gió thoảng, khiến một trái tim cô đơn cũng chênh chao những thương nhớ?

  Tháng Tám về. Có những nhớ thương đi qua rất lâu, tưởng chừng đã quên, tưởng chừng đã yên. Vậy mà trong một chiều muộn nắng, thấy những đôi tình nhân trẻ dắt tay nhau rảo bước trên phố lại thấy yêu thương ùa về. Thu đã về rồi đấy, mà yêu thương vẫn xa tới tận chân trời. Lời hứa ấy, liệu có phải đã xa quá rồi không? Mùa thu, gợi nhắc cho con người ta về những điều xưa cũ, và nó cũng khiến con người ta ao ước những hạnh phúc vẹn tròn hơn.

"Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới
Em có nghe, nghe hồn thu nói
Mình yêu nhau nhé...."

Và, nếu có thể, hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá...

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Đừng xin lỗi, khi anh chia tay em...



  Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn em, hàng ngày em vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa.

  "
Anh xin lỗi! Em là người anh đã yêu nhiều nhất".
Đó là câu nói anh dùng để kết thúc một mối tình. Nói như vậy để làm gì nhỉ? Để an ủi em khi bị anh bỏ rơi? Để biết rằng anh là người nghiêm túc trong tình cảm? Để lại trong lòng em một sự ray rứt, nuối tiếc vì đã không biết giữ anh? Hay nói chỉ để cho có nói vậy thôi?
Bất cứ một cuộc hội ngộ nào rồi sẽ có chia ly, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Nhưng tất cả chỉ để lại cho người ở lại một sự đau đớn và tổn thương to lớn. Mọi nỗi buồn rồi sẽ qua, em biết và ý thức rất rõ điều đó. Nhưng để quên đi những kỷ niệm, quên đi người mà mình đã từng yêu thương hết lòng là việc không hề đơn giản. Em chỉ cố gắng làm quen với việc vắng mặt của anh mà thôi.

  

 Khi không có anh, em tập cách khi khóc úp mặt vào lòng bàn tay mình chứ không tìm kiếm một bờ vai.

Khi không có anh, em tập làm quen với việc bị bệnh cũng phải tự lo thuốc thang, đi khám bệnh và đi mua đồ ăn cho mình.

Khi không có anh, em tập làm quen với cái điện thoại trống trơn không có tin nhắn và những cuộc gọi của người em yêu nhất.

Khi không có anh, em tập quên đi những lời yêu thương, những lời hứa ngọt ngào anh đã dành cho em.

Khi không có anh, em tập cách nuốt nước mắt vào trong, vì không còn ai dỗ giành.

Khi không có anh, em tập cách sống cứng rắn, tự đứng lên một mình và không than phiền với bất kỳ ai.

Khi không có anh, em tập cách quên đi những thói quen của anh và bỏ đi những thói quen bị ảnh hưởng từ anh.

Khi không có anh, em tập cách quên, quên đi những gì thuộc về anh...


  Khi yêu, tất cả xung quanh mọi thứ điều rất đẹp nhưng lúc đổ vỡ, em sợ phải ngồi xem một bộ phim tình cảm, sợ nghe những bản nhạc lãng mạn, sợ nhìn thấy cảnh âu yếm. Vì tất cả đều làm mắt em cay xè và mọi kỷ niệm, mọi cảm xúc lại hiện về khiến em lại khóc. Sự yếu đuối lại trỗi dậy trong em, làm em không thể kiềm chế lòng mình. Buồn là thế, cô đơn là thế nhưng em vẫn hạn chế những cuộc gặp với những người muốn tìm hiểu em, em sợ làm họ tổn thương và hơn hết em sợ chính mình lại bị tổn thương thêm lần nữa.

  Khi ra đi anh xin lỗi và chúc em tìm được tình yêu mới. Xin lỗi để làm gì kia chứ? Nếu anh đã có tình yêu mới hoặc không còn tình cảm với em nữa thì cứ ra đi, vì lời xin lỗi cũng không làm vơi bớt sự tổn thương trong em. Xin lỗi để làm gì? Vì đã làm thì đừng xin lỗi, còn đã biết là sẽ xin lỗi thì đừng nên làm.
"Gia đình anh không thích anh quen em nên mình chia tay để em có chồng và hi vọng người đó sẽ mang lại hạnh phúc cho em".

  Em biết anh không dễ yêu, nhưng lại dễ bị xao động và dễ bị tác động bởi người khác. Và em cũng không phải là người dễ yêu và dễ cưới. Anh nói anh yêu em nhưng anh lại không muốn mang lại hạnh phúc cho em mà phải nhờ người khác làm giúp. Có tin được không? Ra đi để giải thoát cho em hay cho chính bản thân anh?

  Còn gia đình ư? Em có thể cảm thông được điều đó. Nhưng còn gì khó khăn khi em đã vượt qua rào cản của gia đình em để quen anh. Trong khi đó em đã chấp nhận cùng anh thuyết phục gia đình anh để cả hai được đến với nhau. Vậy mà anh vẫn mang lý do đó ra để chia tay. Có nghịch lý hay không? Lý do cũng chỉ là lý do mà thôi. Đâu là tình yêu chân thành và đâu là giả dối?


  Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn em, hàng ngày em vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa. Anh đã đến và làm xáo trộn cuộc sống của em rồi bỏ đi. Giờ em cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Để làm quen với cuộc sống mới chứ không phải bắt đầu lại từ đầu.

  Em phải đứng lên sau nỗi đau để đi tiếp con đường em cần phải đi, dù phía trước không có vòng tay của anh ở đó đón đợi nhưng sẽ có những người cần em hơn anh đang dang tay đợi em phía trước. Em phải học cách làm quen một người, học cách yêu một người như thế nào cho đúng và yêu đến lúc nào nên dừng lại. Sau một thời gian tự làm khổ bản thân mình, em phải tự yêu lấy chính mình.

  Em không cầu chúc anh hạnh phúc với người khác như người ta vẫn chúc nhau như một thủ tục khi chia tay. Em không cao thượng đến vậy, có thể nói em ích kỷ và mềm yếu. Ừ, em thừa nhận mình như vậy, nhưng đó là cảm xúc thật của em.

  Cũng như em cảm ơn anh vì trong thời gian yêu nhau em đã rất hạnh phúc, anh đã cho em biết thế nào là tình yêu. Nhưng em cũng giận anh thật nhiều vì anh đã gây cho em sự tổn thương to lớn từ hành động cho đến lời nói. Vì vậy, hãy cứ đi con đường mà anh đã chọn. Em sẽ luôn dõi theo anh, không phải để cười nhạo khi anh vấp ngã hay bị người khác làm cho tổn thương cũng không phải để chia sẻ niềm vui khi anh thành công, vì anh không cần đến em những lúc anh vui buồn. Mà em sẽ luôn dõi theo anh chỉ vì anh là người mà em đã từng yêu thương.

Thế thôi!


[Xem tiếp...]


 
Góc Truyện 24h
Liên hệ: quangkhaiat1995@gmail.com
Mọi bản quyên thuộc về Góc Truyện
Lên Đầu Trang Copyright © 2014 by Góc Truyện 24hTruyện hay
Lên Trên