Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi...



 Không có lý do gì để ở lại cũng chính là lý do để ra đi...
Em viết cho anh những ngày đã cũ, cũ cho anh, cũ cho em và cũ cho chúng ta.
Sẽ khép lại từ đây những ngày rong đuổi cùng với nỗi nhớ miên man đến điên dại, khép lại từ đây khóe mắt lúc nào cũng chực chờ để trào ra không kiểm soát.
Có không anh sự chân thật những ngày ta đi cạnh nhau, em hiện diện ngay bên cạnh anh như thế này cũng không giúp anh xóa nhòa đi hình ảnh của một người con gái đang ở cách xa anh gần nửa vòng trái đất, điều này cũng đủ hiểu được vị trí của em ở trong lòng anh là như thế nào rồi phải không anh.


 
Có những tình cảm đầy vơi bất chợt nhưng vẫn nồng nàn trong góc khuất tâm nhau. Nên dù cho có cách xa cỡ nào đi nữa, họ vẫn được dẫn lối về với nhau. Nhưng cũng có những mối quan hệ, dù tình cảm đã cạn rồi, mà ta vẫn còn đắn đo không biết có nên rời đi hay không, chỉ vì bản thân không xác định. Còn giữa anh và em, thật sự là gì hả anh?
Ngày ta chia xa, rồi ngày ta quay lại, trong em đã có một cảm giác rất mơ hồ, nửa tin tưởng, nửa hoài nghi...Người ta có nói rằng: "Yêu lại người yêu cũ cũng giống như việc bạn đọc lại một cuốn sách cũ vậy, mà đọc lại làm gì khi đã biết trước kết cục", thế nên em sẽ chỉ đọc lại tới đây thôi được không anh.

 Thôi thì em buông tay anh nhé, quá khứ đó em sẽ xóa đi, buông tay để anh và em cùng tiến về phía trước và tự tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.

 Mỗi bước tiến sẽ vẫn là một bước lùi vào dĩ vãng chưa xa, mối bước chân đi qua sẽ vẫn là một bước chân lùi xa vào quá khứ...

 
Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc... chỉ là không hạnh phúc cùng với nhau thôi...
[Xem tiếp...]


Ê chề vì lấy vợ xấu



Tuấn hậm hực ‘dạo này em không tập thể dục à, dạo này em không đi bơi nữa à? Chịu khó mấy phương pháp của các chị em mách nhau trên mạng đi cho bụng bớt mỡ'.

 Tuấn nhìn đi nhìn lại vợ mình trong ảnh, kể cả những bức ảnh nghệ thuật chỉnh sửa tới những bức ảnh đời thường. Rồi anh lại liếc mắt vào gương, soi mình vào đó, rồi anh lại ngắm nghía những bức ảnh của mấy cô hot girl trên mạng, anh lắc đầu lia lịa. Anh so sánh hình cảnh của vợ mình cách đây 5 năm, so với bây giờ. Chẳng có một kết quả tốt đẹp như mong đợi, nếu không, anh đã chẳng cau có mặt mày.

 Tuấn hậm hực ‘dạo này em không tập thể dục à, dạo này em không đi bơi nữa à? Chịu khó mấy phương pháp của các chị em mách nhau trên mạng đi cho bụng bớt mỡ, đỡ xệ và bớt nhăn nheo. Em phải lấy lại vóc dáng đi, người béo với lại ục ịch, nhăn nheo như vậy xấu lắm!’.

 Nói xong, Tuấn xách cặp sách đi làm, không quay lại nhìn vợ một cái. Ngày còn yêu nhau, Tuấn cũng biết vợ mình có nhan sắc bình thường, nếu như không muốn nói là xầu. Nhưng, cái ngày đó còn trẻ, vợ Tuấn biết cách ăn mặc, biết cách diện quần áo, biết cách trang điểm và có vóc dáng mảnh khảnh nên nhìn cũng được. Nói chung, quần áo kéo lại, ‘người đẹp vì lụa’, Tuấn cũng không chê bai nhan sắc của vợ. Với lại, cái tính tình vui vẻ, vô tư, hơi tí là đùa rồi cười sang sảng cũng là ưu điểm khiến Tuấn thích. Tuấn yêu vợ hơn 1 năm thì xác định cưới. Vì không muốn cưới cũng không được, hai người đã đi quá giới hạn và người yêu Tuấn đã có bầu…

 Cưới nhau được một thời gian nhưng Tuấn và vợ chẳng đi đâu được vì bụng vợ càng ngày càng to lên. Vợ Tuấn mang thai đôi, cái thai lớn như thổi trong bụng mẹ, vợ tăng tới mấy chục cân để đảm bảo dinh dưỡng cho hai con. Tuấn đi tối ngày để kiếm tiền chăm vợ con. Ngày đó,, Tuấn chẳng mấy khi được đi đâu cùng vợ, bạn bè của Tuấn cũng nhiều người chưa biết mặt vợ vì cái tội, cưới xong có bầu luôn nên không kịp đi đâu chào hỏi cả.

 Sắp tới ngày sinh, nhiều khi Tuấn thốt lên ‘trời ơi, em béo thế này cơ á, anh nhìn em phải gấp đôi anh ấy chứ’. Vợ Tuấn lại cười trìu mến, đàn bà là thế mà, có bầu thì ai chẳng to béo, mà mang thai đôi thì càng phải béo chứ không thì làm sao đủ chất cho con. Vợ Tuấn vốn là người hiền lành nên không bận tâm tới mấy chuyện như vậy, cũng không hay để ý, chấp nhặt lời chê bai của chồng. Bây giờ còn lo sinh con chẳng xong chứ nghĩ gì chuyện khác… Ngày vợ có bầu, Tuấn liên tục chê bai vợ xấu. Tuấn bảo ‘sao đàn bà có bầu ai cũng xấu thế này à? Mũi to, chân nở phù, người to đùng, mặt thì đầy mụn’. Vợ Tuấn không nói gì, mặc kệ chồng, chắc cô không bận tâm…

 Vợ Tuấn sinh, vất vả với hai đứa con nên phải thuê cả người giúp việc và nhờ cả bà ngoại lên trông mà vẫn khó. Sau một thời gian, con cái cứng cáp, vợ Tuấn trở lại công việc, đi làm nhưng vì có hai đứa nên vất vả vô cùng. Tuy vậy, thân hình xồ xề mà Tuấn nói không thể nào giảm bớt đi được. Vợ không tài nào lấy lại được vóc dáng mặc dù đã chịu khó ăn ít đi. Còn thời gian tập thể dục thì làm gì có, một nách hai con, đi làm còn mau mau về trông con, cho con ăn nói gì tới việc tập tành. Cũng không thể bỏ con đấy cho người giúp việc và bà ngoại trông được. Trách nhiệm của người mẹ rất lớn.
Ê chề vì lấy vợ xấu - 2

 Càng ngày nhìn vợ Tuấn càng xuống sắc, mặt mũi phờ phạc, ăn mặc lôi thôi, nhìn không thể mê nổi cái gu thời trang. Tuấn lắc đầu ‘ngày trước, em ăn diện như vậy, ăn mặc đẹp như vậy sao giờ nhìn em chán thế? Sao em lôi thôi, cẩu thả, ra ngoài người khác cười cho’. Càng ngày Tuấn càng nhận ra cái sự xấu của vợ. Ngày trước nhỏ nhẹ, ăn mặc đẹp, đánh phấn, bây giờ không son phấn gì, lại vất vả, không có thời gian tóc tai, quần áo, chăm sóc bả thân nên nhìn vợ giống như một bà bán thịt. Nói chung, người lại béo nên nhìn càng xấu hơn. Mặt thì đầy mụn, béo phúng phính, môi thâm, mắt một mí không kẻ, nhìn đến là xấu. Đó là theo lời Tuấn kể với cậu bạn thân. Có vẻ Tuấn ái ngại về nhan sắc của vợ.

 Tuấn giục vợ đi tập thể dục, đi làm đẹp, cho bụng đỡ nhăn, đỡ rạn da, và giục vợ đi mua đồ mặc đẹp. Nhưng Tuấn lại không hề chủ động mua đồ cho vợ, hay đưa vợ đi làm đẹp, chăm chút bản thân. Nói thật, một người phụ nữ sinh đôi, đã hai con, bận rộn đi làm kiếm tiền rồi lại về nhà lao vào chăm con cái, thời gian đâu mà làm đẹp nữa. Lúc này với họ, con cái là trên hết, chẳng có gì quan trọng hơn cả.

 Tuấn làm chồng mà không hiểu còn hay chê bai vợ xấu. Có lần, vợ bảo gửi con cho bà ngoại và người giúp việc trông, muốn Tuấn đưa đi gặp gỡ bạn bè. Tuấn hùng hổ tuyên bố ‘em cứ ăn mặc thế này, anh xấu hổ lắm. Người gì mà béo ú, xồ xề, mặt mũi thì nhợt nhạt, nhìn như người mất hồn, đi đâu mà đi. Nhìn em già hơn anh mấy tuổi, bạn bè anh nó cười cho đấy, em ở nhà, không đi đâu hết, anh đi một mình’. Vợ Tuấn buồn nhưng anh chẳng để ý tâm trạng của vợ, anh mặc kệ và phóng xe đi một mình.

 Những lần sau đó, nhiều khi Tuấn vô tâm đến mức, đêm nằm ngủ anh giãy nảy khi sờ vào bụng vợ ‘cái gì đấy, bụng gì mà như da rắn, phát khiếp. Em định cứ để thế này mãi sao?’. Vợ Tuấn cũng không nói gì, chỉ nhìn chồng bằng anh mắt khó hiểu rồi quay mặt vào tường, ngủ thiếp đi. Có lẽ nỗi mệt nhọc đã khiến cô không còn thiết tha mấy chuyện đó nữa, cô cũng không cảm thấy phiền lòng nữa, quá mệt với công việc và con cái nên chỉ cần nằm cái là ngủ ngay.

 Có hôm cơ quan Tuấn đòi đưa hết vợ con đi dự tiệc, yêu cầu Tuấn phải mang đi vì từ ngày cưới vợ, Tuấn chưa ra mắt vợ vì cái tội, vợ mang bầu trước và sinh một lần hai đứa luôn, không có thời gian ngẩng mặt lên. Tuấn bắt vợ dậy từ sáng sớm, đi ra hàng trang điểm, chọn trang phục và ăn diện cho vợ. Tuấn bảo ‘đi ra mắt mà xấu thế này thì anh mất mặt. Em phải làm sao để mua mặt cho anh thì em làm, anh không biết’. Khi vợ đi rồi, Tuấn còn nói với theo ‘khéo mà che cái bụng rắn vào nhé, đừng có mà phô ra, người ta cười cho’.

 Tuấn nói như thế làm vợ đau lòng, quay mặt đi không nói lời nào. Chẳng biết cô có đi làm đẹp hay không, cũng không biết cô đã đi đâu nhưng trưa đó, cô không về nhà như đã hẹn. Cô mặc cho Tuấn chờ và cũng không bật điện thoại. Có lẽ cô đang tìm về kỉ niệm cũ, tìm quên trong một ngày cô đơn nhưng đầy thư thái, thoát khỏi những bộn bề, lo toan gia đình. Cô chẳng muốn dự một cuộc vui nào hết cùng chồng. Anh chê cái bụng của cô, anh bảo người ta cười cho nếu họ nhìn thấy nó. Xin lỗi, sẽ chẳng có ai cười ngoài Tuấn. Vì đàn ông họ hiểu, phụ nữ đã phải vất vả thế nào, đã phải mang nặng đẻ đau, đã phải chịu những khó khăn áp lực ra sao. Và họ trân trọng vợ mình vì người vợ chính là người mang đến cho gia đình những thiên thần nhỏ. Biết ơn còn không hết nói gì chê bai. Nếu như Tuấn thực sự thấy xấu hổ vì lấy phải vợ xấu, và bây giờ còn xấu hơn, có lẽ, Tuấn không đáng mặt làm chồng… Với người vợ, xấu đẹp không quan trọng, quan trọng là tâm hồn, là sự sẻ chia và thông cảm. Và với một người phụ nữ, những vết rạn ấy dù xấu xí nhưng đó là kỉ niệm và cả đời này họ trân trọng và nâng niu…
[Xem tiếp...]


Khi yêu, chờ bao lâu là đủ?



Người ta vẫn hay hỏi: "Yêu bao nhiêu là đủ?", rồi cũng tự trả lời "Yêu, chẳng bao giờ là đủ", tình cảm trao đi có ai đong đếm,... Nhưng đôi khi, việc trao thời gian cho việc đợi chờ lại làm ta mệt mỏi. "Chờ bao lâu là đủ?", câu hỏi ấy làm trăn trở nhiều đôi lứa, càng dành tình cảm nhiều bao nhiêu, thì người ta càng băn khoăn chừng ấy...

 Tôi tình cờ đọc được một bài viết trên mạng nói rằng: trong tình yêu, con gái không nên đánh đổi tuổi xuân để chờ đợi, hay trao gửi niềm tin cho người mà cô ấy yêu; rằng con gái mà đặt cược vs thời gian, thì chắc chắn sẽ thua. Và người tôi thích, chẳng biết tình cờ, hay vô ý lại comment vào bài viết ấy: "con gái có thì, đừng nên chờ đợi". Tôi thắc mắc, liệu có phải anh bảo tôi nên dừng lại, quên đi mối tình nửa vời của tôi vs anh, dù cả hai đều không đủ dũng khí, cả hai đều không kiên định để đặt dấu chấm hết.
 Ấy vậy mà cô gái nào cũng thế, một khi đã yêu, và thực sự yêu một người, có ai vì một vài lời khuyên, hay vài cái status trên mạng mà buông tay? Nói "em sẽ không bao giờ buông tay anh", có lẽ là một lời hứa hào nhoáng và vĩ đại quá. Bạn có nào đủ bền bỉ, hay đủ dũng cảm, có bất chấp tất cả, vì một người con trai hay không? Tôi chắc nhiều người không cần suy nghĩ sẽ trả lời là có, câu trả lời chất chứa bao hy vọng, cả sự kiên quyết, yêu thương, và đôi khi là cả vô vọng nữa. Hay bởi vì "đau thì sẽ buông" nên người ta muốn thử thách để kiểm tra sức chịu đựng của bản thân?
 Tôi đã từng nghe câu chuyện về một anh con trai, chia tay người yêu đi du học, vì cả hai đều không thể "yêu xa", và rồi lên máy bay, anh ta quen ngay một người con gái khác, anh ấy yêu cô gái mới, như chưa từng có người yêu lúc trước, như chẳng hề mảy may suy nghĩ rằng mình vừa mới chia tay. Anh ấy không đủ bản lĩnh để giữ tình yêu của mình, và cũng không đủ bản lĩnh để vượt qua "thói quen" thích cái mới của cậu trai mới lớn. Tôi đã từng nghĩ yêu xa là một cái gì đó trong sáng và thuần khiết, và những con người bất chấp khoảng cách thời gian và cả không gian để yêu nhau thật tuyệt vời, tình yêu của họ thật đẹp biết bao,...

 Còn tôi, tuy chẳng bản lĩnh được như họ, cũng đem yêu thương khờ dại chất chứa thành những làn sóng mạnh mẽ, để cuốn đi những lo sợ, tôi mặc kệ chính mình phiêu du nơi biển rộng, về đâu không biết, tôi bất chấp dành tình cảm cho anh, nuôi dưỡng nó hằng ngày, bất chấp dù có mệt mỏi vì thứ tình cảm chênh vênh cũng nhất quyết không buông, bất chấp rằng nếu anh đi du học, mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc. Và người con trai ấy sao lại cứ cho tôi hy vọng như thế, anh không quyết, cũng chẳng nói sẽ yêu tôi thật nhiều, anh không cố làm tôi phải tin anh. Anh hiểu rõ, con gái có thì, nhưng anh lại không kết thúc, vậy chẳng lẽ sự chờ đợi của tôi sẽ được giới hạn bằng khoảng thời gian từ giờ cho đến khi anh nhấc bàn tay mình ra xa khỏi tầm với của tôi, để nó chơi vơi hơn cả những gì nó đã từng nếm trải?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi học xong đại học, bắt đầu một cuộc sống mới, tôi đi làm và gặp một anh chàng chốn công sở, rồi chúng tôi sẽ yêu nhau và đi xa hơn?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi 28, 29 và buộc phải kiếm người người cho khỏi "lỡ thì"?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi tôi thành một người phụ nữ thành đạt, và những anh chàng hèn mạt đến vs tôi chỉ vì tiền của tôi? Hay nếu tôi thất bại, thì tôi sẽ mãi mãi một mình?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi anh nói tôi hãy dừng lại đi, đừng dành tình cảm cho anh nữa, và tôi sẽ quay lưng đi? Hay là tôi vẫn cứ cứng đầu và bướng bỉnh dõi theo anh dù biết mình đang dò dẫm trong biển sương mù dày đặc không có lối ra?

Chờ bao lâu là đủ? Đến khi anh đã có gia đình, và tôi sẽ đau đớn vì mình mù quáng trong vô vọng?

Chờ bao lâu là đủ? Chờ đến khi cả anh và tôi đều thực sự trưởng thành và hối hận vì mình chờ mãi hay sao?

Tôi từng nghe ai đó nói, khi còn trẻ thì hãy làm thật nhiều việc, vì còn có thể sai. Khi nhiều tuổi rồi, người ta ko có quyền sai nữa. Vậy giới hạn của già và trẻ là gì? Hay đợi đến khi mình sang đến cái dốc bên kia của cuộc đời vẫn thấy mình còn sung sức và nhiệt huyết lắm?

Yêu có bao giờ là đủ? Nếu đau đớn vì yêu là thừa, tại sao người ta vẫn cứ yêu?

Vậy thì, chúng ta... sẽ chờ đợi đến bao giờ, hả anh?


[Xem tiếp...]


Con hứa sẽ không là gánh nặng trên vai Mẹ...



Bước chập chững xa vòng tay MẸ; Cuộc đời nghiệt ngã có sao đâu; Chỉ cần nhìn lại mẹ vẫn còn đó; Niềm tin con vẫn giữ trong tim!

Con một đứa con gái hai mươi tuổi đầu.Con thấy con thật hạnh phúc vì được sống trong một gia đình luôn yêu thương con vô bờ bến.Hơn nữa, con thật hạnh phúc vì được làm con của Mẹ!
 Mẹ! Con không chắc những dòng chữ này Mẹ đọc được nhưng tất cả những gì con đang viết sẽ cố gắng khiến mẹ thấy mẹ à.Những dòng chữ, những cảm xúc của con nó bắt nguồn và xuất phát từ trái tim của con.Khi con đang loay hoay gõ những dòng chữ này con muốn nói: Con nhớ mẹ nhiều lắm.
 Mẹ của con năm nay ngoài bốn mươi,khi nhắc đến tuổi của mẹ con thấy nghẹn ngào quá.Con thấy mọi người đều có ngày sinh nhưng vì bà ngoại không nhớ ngày sinh của mẹ nên chỉ biết mẹ sinh năm bao nhiêu chứ ngày thì không biết vậy đến nay khi mẹ sinh con ra và khi con bằng này tuổi rồi con vẫn không biết được ngày sinh của mẹ.Con chưa bao giờ được nói câu: Chúc mừng sinh nhật mẹ " Con thấy mỗi lần bạn con chúc mừng sinh nhật mẹ của họ, con thấy tủi thân quá con thấy thương mẹ.Con xin lỗi...

 Mẹ của con xinh đẹp lắm mẹ có biết không? Nhưng con thấy lặng đi khi con nhìn lên khuôn mặt mẹ dần dần xuất hiện những nếp nhăn ở trán và rồi những cái nám ở trên khuôn mặt.Con thấy chợt nhói trong tim và rồi những lần mẹ cầm điện thoại hay xem một cái gì đó mẹ đều nheo mắt để nhìn được thấy.Con hiểu khi con ngày một lớn cũng là ngày đó mẹ già đi một tuổi.Tim con quặn vào,nước mắt con rơm rớm.Mẹ không biết đã vô số lần con nhìn lặng theo mẹ và rồi gạt nước mắt quay đi.Con xin lỗi...

 Mẹ của con là út trong gia đình đáng ra sẽ rất nhàn phải không? Nhưng mẹ à con đang tự hỏi: "Sao mẹ vất vả quá vậy? Tại sao mẹ Tốt quá vậy? Tại sao mẹ giỏi quá vậy và...và tại sao việc gì Mẹ cũng gánh trên vai vậy hả mẹ? Con thấy đau lòng lắm con thấy mệt mỏi thay cho mẹ đến mức nhiều lúc con hay gắt lên với mẹ rằng: Mẹ cứ kệ đi mẹ cái gì cũng ôm vào người thế rồi khổ? Con xin lỗi...
 Mẹ của con à! Con xin lỗi, con ngàn lần xin lỗi me.Gía như những lời xin lỗi của con có thể bù đắp lại những mệt mỏi những nhọc nhằn mà mẹ đang gánh thì con nguyện con xin lỗi cả đời này cũng được.Con thấy con là một đứa con gái chả giúp được mẹ chuyện gì dù con là con gái lớn trong gia đình.Mỗi lần con nhìn lại bản thân con mà con thấy con vô dụng quá và cảm thấy có lỗi với mẹ biết chừng nào. Con xin lỗi...!
 Con xin lỗi mẹ: Rằng con không biết đã bao lần mẹ khóc vì con.Giờ con nghĩ lại con thấy đau lòng lắm mẹ à!Mẹ con hiểu, mẹ thương con tình thương yêu đó là tình thương vô giá mà con có được.Con hiểu giờ con lớn con đang dần bước ra khỏi vòng tay mẹ.Con hiểu cuộc đời này nghiệt ngã đến như nào.Con hiểu rằng con phải bước đi từng bước dẫu những bước chân trên con đường con đi có thể đau lắm nhưng con vẫn sẽ cố gắng mẹ ạ! Con không muốn sống mà nương tựa vào mọi người vì Con không muốn ánh mắt mẹ nhìn con thất vọng hay lo lắng cho con vì mẹ đã quá đủ mệt mỏi rồi.Con muốn một ngày nào đó: Mẹ có thể mỉm cười nhìn con một cách hạnh phúc nhất.Con sẽ khiến Mẹ hạnh phúc và tự hào vì con mặc dù con không hề giỏi giang nhưng con sẽ thành đạt. Mẹ hãy tin tưởng vào con mẹ nhé: Mẹ hãy sống sống thật lâu xem con gái của mẹ trưởng thành mẹ nhé! Con hứa con sẽ không phụ lòng mẹ đâu. Con hứa sẽ không là "Gánh nặng trên vai mẹ" ^_^



[Xem tiếp...]


Đừng sống quá lâu trong những giấc mơ...



 

Bi kịch lớn nhất của tình yêu không phải hết yêu mà là nhầm lẫn giữa tình yêu thực tại và tình yêu do chính ta tưởng tượng ra. Trong tình yêu, sai lầm lớn nhất là cho người mình yêu biết mình yêu người ta nhiều như thế nào...

  Bi kịch lớn nhất của tình yêu không phải hết yêu mà là nhầm lẫn giữa tình yêu thực tại và tình yêu do chính ta tưởng tượng ra.
  Có một thời điểm nào đó trong đời, em bỗng nhận ra thứ nuôi dưỡng tình yêu của em từ trước đến nay vốn chỉ là những ảo tưởng của chính em. Con người không hoàn hảo, người em yêu cũng vậy, nhưng trong mắt em thì người ấy như một vị thần. Yêu một cách si ngốc, và phủ nhận không thương tiếc những sai lầm của người ấy. Khi có một ai đó thật lòng đưa ra những lời khuyên mong giúp em lí trí thì em lại gạt phăng không thương tiếc, sẵn sàng chà đạp nên những sự thật hiển nhiên. Yêu một cách phục tùng, coi người ấy là tất cả. Điên cuồng tự an ủi bản thân mình bằng những ảo tượng sức mạnh về một tình yêu do em tưởng tượng ra. Đến khi em giật mình nhận ra, với người ấy, em chỉ là một người luôn yêu anh không đòi hỏi. Người ấy tự cho mình quyền làm tổn thương em mà không hề quan tâm đến cảm giác em như thế nào. Trong tình yêu, sai lầm lớn nhất là cho người mình yêu biết mình yêu người ta nhiều như thế nào...
 Khi thực sự yêu một ai đó là bản thân đã cho người ấy quyền làm tổn thương mình rồi..
  Yêu một ai đó hơn bản thân mình là sẵn sàng vì một tin nhắn chúc ngủ ngon từ người ấy mà thao thức cả đêm để chờ đợi. Sẵn sàng chạy đến bên người ấy mọi lúc mọi nơi như một chú cún con vẫy đuôi ngoe nguẩy chỉ mong người ấy vui. Sẵn sàng gạt phăng cảm xúc của bản thân, tự lừa dối mình bằng câu thần chú kiểu như " em vẫn ổn ". Sẵn sàng mỉm cười dù người ấy có làm em tổn thương đến nhường nào. Ngốc lắm. Con gái vốn sinh ra là đã dễ yếu lòng rồi. Em có biết, không một ai có quyền làm tổn thương em trừ khi em cho phép không.Nếu đã lỡ đắm mình quá lâu trong một giấc mơ, thì xin em hãy tỉnh lại. Dùng một chút lí trí cuối cùng của bản thân mà nhìn lại tình yêu của mình đi em.

  Tình yêu là con đường một chiều, cố tình đảo lộn quy tắc của nó thì người tổn thương nhất chính là em thôi. Nếu em vẫn còn những hoang mang , xin em hãy ngừng yêu một ngày để lắng nghe xem bản thân em thực sự muốn gì..

[Xem tiếp...]


Vợ ơi, cảm ơn em!



 Nhìn 2 vạch hồng đậm trên que thử mà Thanh không dám tin vào mắt mình. Vậy là cô đã có thai, thực sự cô sắp được làm mẹ rồi.

  Thanh khẽ xoa nhẹ lên chiếc bụng phẳng lì, thì thầm: “Con yêu, cảm ơn con đã đến”. Nhưng cô cũng lo lắng không biết sẽ nói sao cho Hoàng hiểu.

  Thanh và Hoàng cưới nhau hơn 3 năm nhưng vẫn sống trong cảnh hiu quạnh. Chuyện con cái hiếm muộn không phải do Thanh hay Hoàng bị vô sinh, mà do Thanh bị tim nên không được sinh con. Ngày biết mình bị bệnh, Thanh khóc hết nước mắt. Người phụ nữ có gì đau khổ hơn khi không được làm mẹ, không có đứa con do chính mình sinh ra. Thanh hoang mang cho cuộc sống cô độc về sau của mình, cứ nghĩ đến chuyện không thể làm mẹ là cô không muốn sống. Cũng may, khi đó Hoàng luôn ở bên cạnh động viên vợ. Dù bị áp lực con cái đè lên vai nhưng anh tin mọi chuyện sẽ có cách giải quyết, anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi Thanh.

  Dần dần, Thanh nghĩ mọi chuyện thông suốt hơn. Cô đề nghị với chồng ra ngoài kiếm một đứa con riêng, cô hứa sẽ chăm sóc nó như con đẻ. Nhưng Hoàng yêu vợ lắm, chẳng bao giờ anh nỡ làm tổn thương cô. Anh từng nói: “Anh không muốn vì chuyện này mà em đau khổ cả đời, em có chắc mình sẽ vui vẻ hạnh phúc khi nhìn thấy anh có con với người phụ nữ khác không?”. Chỉ nghe chồng nói vậy là Thanh lại nước mắt giàn giụa, trái tim cô đau như xé khi nghĩ cảnh anh với một ai kia. Rồi cuối cùng Hoàng quyết định sẽ tìm con nuôi, theo anh thì “mình nuôi nó từ bé, nó sẽ là đứa con đẻ ruột thịt của vợ chồng mình”.

Vợ ơi, cảm ơn em! - 1

  Thế nhưng Thanh không muốn điều đó, bố mẹ chồng cô cũng sẽ không bao giờ chấp nhận giải pháp vô lý này. Hà cớ gì ông bà lại không thể có đứa cháu máu mủ ruột thịt của mình. Thanh không thể ích kỉ mà để anh lại mang tội bất hiếu. Vậy là Thanh bàn với chồng chuyện sinh con, nhưng anh không đồng ý. “Không được, em điên rồi. Em biết sinh con xong thì em cũng sẽ thế nào mà. Anh cấm em đấy”.

  Nghe chồng phân tích Thanh cũng lo, vì cô hiểu sức khỏe của mình. Nhưng nghĩ đến chồng, cô không nỡ để anh trở thành đứa con cháu bất hiếu. Vả lại, thực sự Thanh cũng muốn được làm mẹ. Cô khát khao được ôm đứa con bé bỏng mình sinh ra, dù chỉ một lần cũng được. Vậy là cô âm thầm tìm hiểu, cô biết bệnh của mình vẫn có thể sinh ra con an toàn nếu tuân thủ nghiêm ngặt theo bác sĩ. Vậy là cô cá cược cuộc đời mình, cô chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ để một lần được ôm con.

  Thanh quyết định sẽ không nói chuyện về cái thai cho Hoàng, cô muốn để cái thai to hẳn lên thì lúc đấy anh cũng không thể làm gì được. Những ngày đầu mang bầu, Thanh thực sự mệt mỏi, cô hầu như không thể ăn uống được gì. Cứ ngửi thấy mùi thức ăn là cô lại nôn ói. Hoàng lo lắng cho sức khỏe của vợ, anh đòi đưa cô đi khám thì cô không chịu. Cuối cùng, những cơn ốm nghén hành hạ, Thanh trông xanh xao như người mới ốm dậy. Cô đành thú nhận với chồng chuyện mang bầu. Nghe Thanh nói, lúc đầu Hoàng sung sướng nhưng như chợt nhớ đến bệnh tật của vợ, anh nổi khùng: “Em bị điên rồi. Anh đã nói thế nào mà em vẫn còn cố tình để có thai. Em không nghĩ đến cảm giác của anh à?”

 -“Anh đừng nổi nóng vậy, em…” – Thanh nói đến đây đã chực khóc. Dù biết Hoàng lo cho sức khỏe của cô mới nổi nóng nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt chẳng mấy vui mừng của anh là Thanh lại thấy tủi thân.

 -“Em đừng khóc, anh xin lỗi. Em biết không, đứa con này anh cũng mong mỏi lắm chứ, nhưng anh biết khi nó ra đời cũng là lúc có thể anh sẽ mất em vĩnh viễn, em hiểu điều đó là như thế nào không?” – Hoàng ôm lấy vợ thì thầm. Anh thực sự rất muốn có con, nhưng nếu để đánh đổi lấy cô thì anh không muốn, cả đời này không muốn chút nào.

 -“Hoàng, em muốn sinh con cho anh. Em cũng muốn được làm mẹ, được một lần ôm ấp con. Anh đừng có suy nghĩ như vậy nữa, đừng bắt em bỏ con đi, tội nghiệp lắm.” – Thanh ôm chồng nức nở. Cô chấp nhận đánh đổi tất cả để có đứa con này, cô cũng mong anh sẽ chấp nhận nó. Vậy là vợ chồng cô quyết định giữ lại đứa con. Nó là sinh mệnh, là cuộc đời của cô.

  Từ ngày biết Thanh mang thai, Hoàng không để vợ làm bất kì công việc nhà nào. Anh muốn cô dành thời gian để nghỉ ngơi. Vợ chồng anh cũng đi khám bác sĩ và được tư vấn kĩ càng về cách chăm sóc sức khỏe cho Thanh. Hết thời gian ốm nghén, Thanh khỏe hơn một chút. Hàng ngày, cô thường viết nhật kí cho con, cô muốn nếu sau này mình có chuyện gì thì khi con lớn, con sẽ hiểu cô. Hoàng biết vợ vẫn âm thầm viết nhật kí, những lúc ấy anh đau đớn, khổ sở biết nhường nào.

  Khi cái thai lớn dần, Thanh mệt mỏi hơn, hàng đêm cô đều mất ngủ. Hoàng ngồi xoa chân tay cho vợ, nhìn vợ chật vật với cái bụng bầu to tướng mà anh thấy xót ruột. Rồi càng đến gần ngày sinh, Thanh càng mệt mỏi nặng nề. Cô đi đứng chật vật, đêm cứ nằm xuống cô lại khó thở. Hoàng đưa Thanh nhập viện, vì tình trạng sức khỏe của cô không được tốt lắm. Bác sĩ quyết định mổ để cứu cả mẹ lẫn con. Đứng bên ngoài phòng mổ, Hoàng lo lắng căng thẳng. Bao nhiều hình ảnh về vợ hiện lên trong đầu anh. Anh thầm cầu nguyện mọi chuyện nhanh chóng qua đi. Nhìn vào cánh cửa phòng mổ, anh thì thầm: “Vợ ơi, em hãy dũng cảm lên. Anh tin mẹ con em sẽ vượt qua được chuyện này, anh tin hai mẹ con em sẽ bình yên”.

  Cuối cùng cánh cửa phòng mổ cũng mở, tiếng trẻ con oe oe khóc làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.

-  “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi ạ” – Vừa thấy bóng dáng vị bác sĩ, Hoàng vội vàng hỏi. Anh rất lo lắng cho Thanh.

  -“Chúc mừng gia đình, là một bé trai kháu khỉnh, tuy bé hơi nhẹ cân một chút nhưng rất khỏe mạnh. Còn mẹ cháu thì không sao đâu, hôm nay gia đình đừng nhiều người vào thăm cô ấy, cô ấy cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” – Người bác sĩ vui mừng thông báo.

 Đến lúc này Hoàng mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng ông trời cũng thương vợ chồng anh, cũng cho mẹ con cô ấy bình an. Hoàng bế con vào phòng, lặng ngắm người phụ nữ nằm trên giường, nét mặt cô tuy mệt mỏi nhưng khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc. Anh bế con lại gần hơn, thì thầm với cô: “Chúc mừng em đã được làm mẹ. Em và con chính là hạnh phúc của anh, cảm ơn em nhiều lắm.”. Anh nghĩ cuộc đời này, có cô, có con vậy là quá đủ với anh rồi.

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Xin lỗi em vì anh đã thay đổi



 Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hết yêu Nga, cũng không thể ngờ rằng có ngày tôi sẽ trở thành một người đàn ông phản bội.

   Nhưng cuộc đời vốn có nhiều bất ngờ, còn trái tim thì luôn có lý lẽ riêng của nó.

  Tôi và Nga đã yêu nhau hơn 5 năm. Chúng tôi muốn làm đám cưới từ hơn 3 năm trước, nhưng ba mẹ tôi nhất định không chịu. Lý do là vì Nga là con của một người mẹ đơn thân, hơn nữa, ngày trước mẹ Nga từng là gái giang hồ, trong khi ba mẹ tôi đều là cán bộ nhà nước và có chút vai vế trong xã hội. Thêm vào đó, Nga tuổi Dần, lại có gò má hơi nhô cao nên bà nội tôi nhất định không chịu nhận Nga làm cháu dâu, vì nói Nga có tướng sát phu.

  Ngày trước, tôi yêu Nga một phần vì thương cho hoàn cảnh tréo ngoe của em. Dù sinh ra trong gia đình không được may mắn như thế, lại chật vật về kinh tế nhưng Nga hiền lành, chăm chỉ, chịu thương chịu khó và biết quan tâm sâu sắc tới những người xung quanh. Có lẽ vì từng sống trong những bi thương, trải qua nhiều điều không như ý nên Nga rất dễ cảm thông với người khác. Nga chẳng bao giờ to tiếng hay cáu giận với tôi, thay vào đó, em rất dịu dàng, ngọt ngào. Khi có chuyện không vui, Nga thường giấu diếm không muốn cho tôi biết, vì sợ tôi lo lắng cho em. Cũng bởi vậy, tôi thường tìm đủ mọi cách để quan tâm, chia sẻ mọi khó khăn với Nga, đỡ đần cho em trong cuộc sống, mong muốn trở thành một chỗ dựa vững chắc cho em giữa cuộc đời vốn xô bồ, tấp nập này. Yêu em, tôi tự đặt lên vai mình hai chữ “trách nhiệm”. Và tôi tự hào được che chở cho người con gái không may mắn đó.

  Năm lần bảy lượt bị gia đình tôi từ chối, Nga rất buồn, có những lần em thủ thỉ đòi chia tay, để tôi không bị gia đình ghét bỏ. Tôi đã gạt phắt ý kiến của Nga. Điều đó thật điên rồ. Tôi nhất định phải thuyết phục gia đình, phải cưới Nga cho bằng được. Trước hết là vì tôi muốn khẳng định bản lĩnh của một người đàn ông trưởng thành có quyền tự quyết định số phận của mình, không phụ thuộc vào áp đặt của người khác, nhất là lý do lại bắt đầu từ những quan niệm mê tín dở hơi ấy. Thứ hai, tôi muốn bảo vệ cho người con gái chịu nhiều bất hạnh đó, đã từ lâu tôi coi chuyện bảo vệ và mang lại nụ cười cho Nga là một nhiệm vụ của đời mình.

Xin lỗi em vì anh đã thay đổi - 2

  Và chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chướng ngại tưởng như không thể. Ba mẹ và bà nội tôi rồi cũng đồng ý cho Nga làm dâu, sau nhiều lần gặp gỡ và nhận ra nét nhu mì, dễ thương của em. Có điều, bà nội muốn chúng tôi làm đám cưới vào năm sau, vì năm nay tuổi Nga cưới không tốt lắm. Vốn không mê tín, nhưng tôi quyết định chiều bà nội lần này, dù sao thì có thêm một năm để chuẩn bị cho chỉn chu hơn vẫn tốt.

  Nhưng đám cưới đã không thể diễn ra. Không phải vì gia đình tôi, không phải vì Nga, mà chính tôi mới là người hủy bỏ sự kiện đó.

  Tôi yêu người khác. Đúng ra là tôi nhận ra tình yêu của đời mình, người con gái đó là Tuyết. Tuyết làm cùng ngành với tôi, thường xuyên trao đổi công việc chuyên môn và sau đó là những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Kể từ khi gặp Tuyết, tôi thực sự có cảm giác rung động giới tính trước một người con gái. Tôi nghe nhịp đập rộn rã của trái tim mỗi khi nhìn Tuyết cười, thấy lúng ta lúng túng khi Tuyết bước ngang qua và nghe rạo rực, bấn loạn khi vô tình chạm khẽ vào tay cô ấy. Mỗi khi nhận được tin nhắn của Tuyết, tôi sướng run lên…

  Chuyện của chúng tôi đã bắt đầu như thế. Nhiều lần tôi phán xét bản thân rất kỹ, phân biệt tình cảm của mình với Nga và Tuyết một cách rạch ròi. Nhưng rồi câu trả lời của trái tim tôi là tôi yêu Tuyết. Người tôi muốn sống cùng là Tuyết chứ không phải Nga. Tôi chợt nhận ra, trước nay tôi chỉ muốn cưới Nga là để bảo vệ và che chở cho cô ấy chứ không phải là tình yêu. Và do gia đình cản trở nên tôi khăng khăng làm cho bằng được, rồi nhầm tưởng đó là tình yêu. Những lúc ngồi bên Nga, tôi không có sự rạo rực như khi bên Tuyết. Tôi từng kiên quyết đòi cưới Nga nhưng chưa bao giờ tôi hình dung về viễn cảnh là mình sẽ có con cùng cô ấy. Hình như, tôi đối với Nga giống như một người anh trai chứ không phải là người yêu.

  Nên tôi quyết định hủy đám cưới. Đó là một quyết định khiến nhiều người bàng hoàng ngạc nhiên và nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Nhưng với bản thân mình, tôi tin là tôi đã lựa chọn đúng. Tôi không thể cưới một người tôi không thực sự yêu, nhất là khi tôi đã nhận ra tình yêu đích thực của đời mình. Cưới nhau rồi sẽ chỉ khiến cả tôi và Nga đau khổ. Nên đau khổ từ bây giờ sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng chắc chắn, tôi sẽ luôn đối xử tốt và sẵn sàng giúp đỡ cho Nga mọi điều trong cuộc sống, như một người anh trai tử tế.

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này



  Tôi đang ngấm dần cái mệt mỏi, sự cô đơn ùa vào tim, chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình như lúc này. Đôi bàn tay ấy vốn ấm áp là thế, vốn thân thiết là thế, nhẹ nhàng là thế mà sao giờ nó nặng trĩu, khó tả như vậy. Tôi muốn ngã xuống, muốn gục vào vai Khải mà khóc, khóc như một đứa trẻ con lâu ngày xa người thân, khóc vì cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời.

  Đứa con gái mạnh mẽ ngày nào, vui vẻ, vô tư cá tính ngày nào giờ chỉ còn là một con người yếu đuối, mỏng manh. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua chuỗi ngày khó khăn như thế này. Tôi đã quá mệt mỏi, đau khổ, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước Khải. Tôi thấy mình không xứng đáng với anh, không xứng với những gì anh dành cho tôi suốt mấy năm qua.

  Ngày Khải nói lời yêu tôi, tôi hạnh phúc vô bờ bến. Thế là cuối cùng, người đàn ông tôi yêu cũng đã yêu tôi, tỏ tình với tôi. 3 năm chờ đợi một mối tình, tôi ngỡ đó là mối tình đơn phương, chỉ có mình tôi theo đuổi anh, nhưng không ngờ, chính Khải cũng dành tình cảm cho tôi. Còn gì hạnh phúc hơn là được người mình yêu thương trân trọng? Lúc nào Khải cũng bảo, anh sẽ bảo vệ tôi suốt cuộc đời. Chúng tôi yêu nhau, những ngày đầu của tình yêu thật đẹp đẽ và thơ mộng. Có lẽ đó là những kỉ niệm mà cả đời này tôi cũng không quên được. Khải là thần tượng của tôi…

  Anh đẹp trai, cao ráo, anh lại học giỏi, tu chí cho sự nghiệp, chính vì thế, dù yêu anh nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy mình thua kém anh về mọi mặt. Tôi không tự tin trước anh, trước bạn bè anh và luôn nơm nớp lo sẽ mất đi người mình yêu thương. Tôi sợ một ngày anh sẽ không còn yêu tôi nữa bởi người như anh, con gái theo đầy. Tâm trạng của tôi không phải là sự nhu nhược yếu hèn mà bất cứ một người con gái nào khi rơi vào hoàn cảnh như tôi, chắc chắn cũng sẽ có cảm giác bất an này. Yêu mà lúc nào cũng lo mất người yêu.

Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này - 1

  
Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này
Tôi hạnh phúc vì cuối cùng đã có được anh (ảnh minh họa)

Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này

Thứ Ba, ngày 12/08/2014 16:10 PM (GMT+7)
Khải đặt nhẹ tay lên vai tôi, bàn tay ấy đè nặng đôi vai vốn đã không còn đủ mạnh mẽ, như muốn oải xuống lúc nào.
Những câu chuyện cảm động về tình yêu, hôn nhân, gia đình, vợ chồng và các mối quan hệ xung quanh gia đình sẽ được cập nhật thường xuyên trên chuyên mục Eva tám của Eva. Mời các bạn đón đọc vào các ngày trong tuần
Tôi đang ngấm dần cái mệt mỏi, sự cô đơn ùa vào tim, chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình như lúc này. Đôi bàn tay ấy vốn ấm áp là thế, vốn thân thiết là thế, nhẹ nhàng là thế mà sao giờ nó nặng trĩu, khó tả như vậy. Tôi muốn ngã xuống, muốn gục vào vai Khải mà khóc, khóc như một đứa trẻ con lâu ngày xa người thân, khóc vì cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời.
Đứa con gái mạnh mẽ ngày nào, vui vẻ, vô tư cá tính ngày nào giờ chỉ còn là một con người yếu đuối, mỏng manh. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua chuỗi ngày khó khăn như thế này. Tôi đã quá mệt mỏi, đau khổ, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước Khải. Tôi thấy mình không xứng đáng với anh, không xứng với những gì anh dành cho tôi suốt mấy năm qua.
Ngày Khải nói lời yêu tôi, tôi hạnh phúc vô bờ bến. Thế là cuối cùng, người đàn ông tôi yêu cũng đã yêu tôi, tỏ tình với tôi. 3 năm chờ đợi một mối tình, tôi ngỡ đó là mối tình đơn phương, chỉ có mình tôi theo đuổi anh, nhưng không ngờ, chính Khải cũng dành tình cảm cho tôi. Còn gì hạnh phúc hơn là được người mình yêu thương trân trọng? Lúc nào Khải cũng bảo, anh sẽ bảo vệ tôi suốt cuộc đời. Chúng tôi yêu nhau, những ngày đầu của tình yêu thật đẹp đẽ và thơ mộng. Có lẽ đó là những kỉ niệm mà cả đời này tôi cũng không quên được. Khải là thần tượng của tôi…
Anh đẹp trai, cao ráo, anh lại học giỏi, tu chí cho sự nghiệp, chính vì thế, dù yêu anh nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy mình thua kém anh về mọi mặt. Tôi không tự tin trước anh, trước bạn bè anh và luôn nơm nớp lo sẽ mất đi người mình yêu thương. Tôi sợ một ngày anh sẽ không còn yêu tôi nữa bởi người như anh, con gái theo đầy. Tâm trạng của tôi không phải là sự nhu nhược yếu hèn mà bất cứ một người con gái nào khi rơi vào hoàn cảnh như tôi, chắc chắn cũng sẽ có cảm giác bất an này. Yêu mà lúc nào cũng lo mất người yêu.
Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này - 1

  Khải hiểu cảm giác của tôi nên khi ở bên cạnh tôi, lúc nào anh cũng ân cần, quan tâm tôi, để tôi không cảm thấy cô đơn. Anh coi tôi là người con gái duy nhất trước mặt anh, dù anh đi với bạn bè và nhiều người khác. Điều đó làm tôi thấy yên tâm hơn nhiều.

  Thế mà đùng một cái, cái tin anh đi du học làm tôi cay đắng, xót xa. ‘Mất anh rồi’, lòng tôi nghĩ như vậy vì bản thân tôi không trụ nổi với suy nghĩ, một ngày nào đó anh công thành danh toại, sống bên nước ngoài và các cô gái sẽ vây quanh anh. Khi trở về, anh sẽ là một người đàn ông thành đạt, chững chạc, có công việc tốt, có cái mác du học sinh nước ngoài và tôi chắc chắn sẽ không còn anh nữa. Tôi gầy người đi, yếu ốm vì sợ mất anh. Đúng là một đứa con gái vốn quá mạnh mẽ như tôi nhưng khi yêu anh, tôi đã không đủ cứng rắn như ngày trước. Tôi lo lắng mất anh.

  Rồi anh đi, ngày chia tay nhau, chúng tôi sướt mướt. Tôi khóc hết nước mắt và còn nhiều ngày sau đó, tôi đều rơi lệ vì nhớ anh. Dù vẫn liên lạc được với nhau nhưng không được gặp người mình yêu khiến tôi da diết, cồn cào. Tôi cảm thấy mình thực sự cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời này.

  Thời gian trôi đi, một năm, hai năm, mọi thứ cũng nhạt dần. Anh cũng ít liiên lạc với tôi hơn vì bận công việc. Chúng tôi chỉ thi thoảng qua lại bằng mail, vì ở hai nước khác nhau, hình thức đó là phổ biến nhất. Tôi cảm nhận tình cảm của chúng tôi phai nhạt dần. Nhưng một ngày, gia đình anh cho người sang gặp tôi, để nói chuyện với tôi. Tôi ngạc nhiên vô cùng vì tôi nghĩ, chắc chắn là có tin gì đó từ anh. Họ nói chuyện nghiêm túc về việc, tôi có muốn làm con dâu nhà họ hay không? Tôi đã mừng lắm, nghĩ là chúng tôi sắp được đoàn tụ và nhất định, gia đình anh đã nghe được chuyện gì từ phía anh. Tôi càng tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi. Mấy năm xa nhau, tôi đâu dám chủ động chuyện gì, cũng không dám nói chuyện cưới xin vì vốn tôi đã không tự tin rằng, một người như anh sẽ chọn tôi sau khi đi du học về.

Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này - 2

  Nào ngờ, khi tới nhà anh, bố mẹ anh nói, vì anh du học không về nữa, vả lại, cũng muốn cho tôi có cơ hội được làm dâu nhà anh, gia đình anh yêu cầu tôi lấy anh trai anh. Giờ thì tôi mới hiểu, gia đình anh có một người tàn tật, đó là anh trai anh. Họ nói, họ cũng nghe qua về tôi nhưng anh đi du học không về được, và có về anh cũng lấy một người con gái giàu có chứ không phải là tôi. Nếu như tôi thực sự muốn làm dâu nhà anh, nghĩ cho anh thì hãy thay anh chăm sóc anh trai anh, vì gia đình anh chỉ có hai anh em mà thôi, để anh yên tâm làm ăn công tác. Rồi sau này, nếu anh có về, anh sẽ đi chỗ khác sống nên không phải lo chuyện gì cả…

  Nghe những lời họ nói, tôi còn tưởng là mình đang mơ. Tôi không tin gia đình anh lại hành sự như vậy. Họ nghĩ tôi là một cô gái nhà quê nên nếu được vào gia đình giàu có nhà anh làm dâu là niềm sung sướng của tôi sao. Nên họ mới coi tôi không ra gì, mặc cho tôi nghĩ gì thì nghĩ, họ không bận tâm tới cảm giác của tôi. Những lời họ nói khiến tôi cảm thấy căm hận vô cùng. Tôi đã nghĩ đến chuyện, sẽ cho họ biết, tôi sẽ vào làm dâu nhà họ nhưng sẽ là vợ của anh chứ không phải người anh trai kia. Tôi quyết định phải làm bằng được điều đó.

  Tôi viết thư cho anh, kể hết sự tình và muốn anh quay về nếu như anh không muốn tôi làm vợ của anh trai anh. Anh nghe mà còn nổi khùng, anh lập tức bay về và đó là lần đầu tiên tôi gặp được anh sau khi chúng tôi chia tay nhau để anh đi nước ngoài. Tôi đau khổ nhận ra tình yêu bao lâu nay tôi dành cho anh đang bị người nhà anh lợi dụng. Tôi đã tính đến chuyện cưới anh nếu như anh về.

  Và rồi, tôi đã làm cái kế hoạch là có bầu với anh. Và đúng là tôi đã làm được vì đúng là, anh vẫn còn rất yêu tôi. Khi tôi thông báo tin này với anh và gia đình anh, nhà anh đã cuồng loạn lên, mẹ anh chửi rủa tôi là thứ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ dám chài mồi con trai bà. Mẹ anh yêu cầu tôi hãy ra đi, đừng hủy hoại cuộc đời anh nếu như tôi thực sự yêu anh. Chẳng hiểu sao, trong giây phút ấy tôi lai mủi lòng. Tôi vì yêu anh nên đã nghĩ tới chuyện ra đi thật. Và tôi có nói với anh về chuyện, tôi sẽ bỏ cái thai này…

  Lúc này, Khải mới biết tất cả những gì mẹ anh đối xử với tôi. Anh bảo, ‘anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này, nếu như gia đình anh không đồng ý, anh sẽ tìm cách đưa em sang kia, hai chúng ta sống hạnh phúc. Anh yêu em và trước giờ vẫn vậy, không hề thay đổi. Em đừng buồn, vì với anh, tất cả những gì đã qua anh sẽ trân trọng. Em đừng suy nghĩ nhiều, anh hiểu con người của em. Anh không muốn em khổ và chịu thiệt thòi, em không có gì phải chịu như thế cả’.
Tôi mừng rỡ trước những gì anh nói, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ làm việc này, cưới anh và để cho gia đình anh biết, tôi đã cướp mất đứa con của họ và mẹ anh đừng bao giờ đối xử với tôi như thế nữa. Tôi đang mang thai đứa con của anh, vậy thì có lý gì chúng tôi không thể ở bên nhau? Tôi tin là, tình yêu của tôi dành cho anh sẽ khiến tôi có đủ nghị lực và niềm tin để chăm sóc anh, yêu thương anh trọn vẹn cả đời này…

Theo:truyện hay.
  
[Xem tiếp...]


Cái giá của kẻ đến sau



Em muốn là chị ấy để được anh nhớ mãi còn hơn là cứ phải chấp nhận tình yêu "hờ" này.

 Tình yêu của chúng ta chớm nở cũng là khi em chuẩn bị tâm lí cho việc mình là người đến sau, chấp nhận nhiều thiệt thòi. Em sẵn sàng chấp nhận tình yêu trước đó của anh, chấp nhận quá khứ mà anh khôn nguôi nhớ về. Anh đã từng nói với em về tình yêu giữa hai người, sâu đậm, hạnh phúc và nhiều hứa hẹn nhưng vì rào cản gia đình quá khắc nghiệt khiến hai người phải xa nhau. Cũng đã trải qua 3mùa xuân và đến hôm nay em không thể tin quá khứ khiến anh mất quá nhiều thời gian để chôn giấu đến vậy. Và đau đớn hơn khi em không muốn tin tình cảm xưa cũ như một nỗi ám ảnh cho "tình yêu" của em và anh hiện tại.
 Ngày em đến với anh, em đã chuẩn bị tâm lý cho việc sẵn sàng chấp nhận kí ức của anh. Vì em hiểu thế gian này có biết bao người con gái cũng như em. Là người đến sau nhưng họ vẫn nắm giữ được trọn vẹn tình yêu, trái tim của người đàn ông mà họ yêu đó thôi. Cho nên em đã tin rằng chỉ cần yêu thương chân thành thì sẽ được trân trọng.
Khi tình yêu bắt đầu, em đã cố gắng rất nhiều, cố gắng trao đi yêu thương, cố gắng để "giành giật" tình cảm từ trái tim anh. Chính vì thế em phải mở rộng lòng mình để tha thứ để tôn trọng mọi chuyện quá khứ của anh. Đã nhiều lần em muốn buông xuôi nhưng tình yêu em giành cho anh đã vượt qua cái lý trí đó. Lý trí đâu thắng nổi trái tim là vì thế. Nhưng đau đớn thay khi anh không nhận ra điều đó, anh vẫn cứ nhớ về chị ấy thậm chí nhiều lần vô tình anh còn gọi em nhầm với tên của chị ấy. Anh biết không?Em đau lắm và nhận ra em ngốc quá.


  Trái tim như quặn thắt khi chính mắt mình thấy anh lôi trong ngăn tủ ra những kỉ vật mang tên tình yêu của 2 người. Anh như người mất hồn, đăm chiêu theo những đồ vật ấy. Nhiều lần mình cùng nhau đi trên con đường dạo phố anh bỗng buông xuôi một câu: "Ngày xưa, anh và...cũng đến đây". Cùng nhau đi ăn, tại sao anh gọi toàn món ăn mà chị ấy thích, đồ uống mà chị ấy chuộng, màu sắc và kiểu cách quần áo anh chọn cho em cũng theo guu của chị ấy. Nhiều lần em tự đặt câu hỏi: "Có khi nào anh đang biến em thành bản sao của chị ấy". Đến lúc này đây em đau đớn khi nghĩ về những gì xảy ra và tự nhủ liệu ngay từ đầu giữa chúng ta có tồn tại tình yêu hay với anh, em chỉ là người thay thế, là cái bóng của chị ấy.
 Trước sự vô tâm của anh, em cố gắng để xóa nhòa đi tất cả để yêu anh nhiều hơn bởi trong thâm tâm em nghĩ, anh hoài niệm một thời gian rồi anh cũng quên nhanh thôi. Nhưng em đã sai vì anh chưa hề quên chị ấy. Anh có biết emtổn thương như thế nào không? Em cũng như chị ấy muốn có người yêu thương, quan tâm em hết mực nhưng em nhận được gì từ trái tim anh.

 Tại sao khi trái tim anh chưa quen chị ấy mà anh vội nói lời yêu em. Anh muốn quên một người bằng cách "vội yêu" một người hay đang cố gắng biến em của hiện tại thành chị ấy của quá khứ. Em đã sai khi yêu anh hay tại em quá bao dung.

 Em bao dung bỏ qua quá khứ sâu đậm của anh để cố gắng yêu anh ở hiện tại, em sai vì dù đau khổ buồn bã em vẫn cố nín lặng không dám nói ra, chịu đựng một mình và khóc thầm.

 Đến lúc này đây, em muốn là chị ấy để được anh nhớ nhung còn hơn phải chấp nhận tình yêu "hờ" này. Không phải em không ghen nhưng em hiểu rằng anh còn nặng tình quá dù có cố gắng thì em cũng là người thất bại.

 Tim em đau đớn. Thà anh nói lời chia tay còn hơn để em đau đớn biến thành kẻ thay thế như bây giờ. Nếu anh không chịu nhận ra ai là người đang bên cạnh anh, ai là quá khứ của anh thì có lẽ đã đến lúc em phải dừng lại câu chuyện tình yêu của chúng ta. Nỗi khổ của kẻ đến sau đến bao giờ được hiểu. 



[Xem tiếp...]


 
Góc Truyện 24h
Liên hệ: quangkhaiat1995@gmail.com
Mọi bản quyên thuộc về Góc Truyện
Lên Đầu Trang Copyright © 2014 by Góc Truyện 24hTruyện hay
Lên Trên