Nếu cứ phải chờ anh mãi như thế này, sẽ có ngày em lạc đường mất...



  Cô gái xấu xí này của anh đã trải qua vài ba mối tình rồi, vậy nên nếu mà có tìm thấy em, anh đừng mắng em nhé, được không?

  Em đây, cô bé suốt ngày cười tươi rói, làm những việc chả giống ai và hay chau mày đây này. Hôm nay, em vẫn một mình, đi ăn một mình, chơi game một mình, đi dạo một mình, và lâu lâu dở chứng còn khóc một mình nữa. Thật lạ là em chẳng hề cảm thấy cô đơn. Chẳng phải vì em xấu xí chẳng có ai thèm yêu em đâu, mà vì em chưa sẵn sàng cho một thứ gì đó gọi là mới cả. Đôi lúc, em trách mình như vậy có quá tàn nhẫn với bản thân không? Nhưng rồi, em lại gạt phăng ngay được cái suy nghĩ đó anh ạ. Em vẫn đang chờ anh này.
  
  À đúng rồi, cô gái xấu xí này của anh đã trải qua vài ba mối tình rồi, vậy nên nếu mà có tìm thấy em, anh đừng mắng em nhé, được không? Anh ấy, người yêu trước kia của em, nói sẽ yêu em, thương em, nhưng mà là giả dối anh ạ. Em cũng thương người ta, nhưng rồi em nhận ra anh ấy chẳng hề coi trọng tình cảm của em, em khóc nhiều lắm, đau cũng nhiều lắm. Anh đừng mắng em vì đã tốn nước mắt của em cho người đàn ông khác không phải anh. Anh cũng đừng buồn.
  Người ta nói em lì lợm, chả bao giờ chịu nghe lời, nên anh cứ trốn kĩ vào nhé! Trốn được em ngày nào hay ngày đó, đừng dại dột mà xuất hiện, không chịu được em lâu đâu. Thật ra, sẽ có những lúc em buồn, em cô đơn và chả biết phải dựa dẫm vào ai rồi lại lạc bước, rồi mù quáng yêu những người đàn ông thua kém anh, thì anh cũng đừng nôn nóng làm gì, em đi rồi em lại quay lại với anh ngay mà, đúng không? Hay những ngày trái gió trở trời, em dựa nhầm vào vai một ai khác thì anh cũng không được buồn vì dù sao bờ vai cuối cùng vững chắc nhất sẽ là nơi em tìm đến, là anh.
Bây giờ, em không cảm thấy cô đơn, nhưng sẽ có một lúc nào đó, em sẽ cảm thấy thiếu thốn sự quan tâm từ một người. Thì lúc đó, anh đừng bắt em chờ nữa nhé! Em sợ em lại đi lạc đường mất.

Anh này, rồi em sẽ phải tìm anh ở đâu?


Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Là Sài Gòn nhớ Hà Nội, phải không anh?



Anh Hà Nội, em Sài Gòn, thế mà có những con đường em còn chưa bao giờ qua, chưa bao giờ em biết đến. Là những lúc lạc đường anh nhỉ? Là những lúc anh chở em băng băng qua những con đường tít tắm và em bảo với anh rằng "Em thích được ai đó chở đi qua những con đường thế này nè anh". Là ngồi sau xe anh, là nhìn bờ vai rộng của anh, là những lúc tựa cằm vào vai anh để nói to hơn một tẹo, để nghịch sợi dây chuyền anh đeo.

Nick facebook anh sáng nhưng em không dám vào inbox trước...nhưng mắt em vẫn nhìn lên khung chat và mong nó đừng tắt. Là cảm giác gì vậy anh?
Đêm nay, em bỗng nghĩ nhiều về anh lắm, nghĩ đến anh khi em đọc "Sài Gòn không phải là thành phố để yêu ngay, nó không ngay lập tức làm trái tim bạn dạt dào thương mến hay ngập tràn nhớ nhung mỗi khi đi xa. Nhưng mà, Sài Gòn sẽ bất ngờ cho bạn những khoảnh khắc ngẩn ngơ". Đọc xong em chỉ muốn share và tag anh vào ngay thôi, nhưng em không dám! Em muốn anh vào Sài Gòn lần nữa cơ. Sài Gòn đẹp lắm đó anh! Sài Gòn có người mong anh! Sài Gòn có cô gái nhớ anh!



Em quen anh qua bạn bè từ Hà Nội vào anh nhỉ? Nhắc đến Hà Nội là lòng em lại nôn nao nên em quý mến hết tất thảy người Hà Nội. Anh đèo em đi qua bao ngã đường Sài Gòn. Anh Hà Nội, em Sài Gòn, thế mà có những con đường em còn chưa bao giờ qua, chưa bao giờ em biết đến. Là những lúc lạc đường anh nhỉ? Là những lúc anh chở em băng băng qua những con đường tít tắm và em bảo với anh rằng "Em thích được ai đó chở đi qua những con đường thế này nè anh". Là ngồi sau xe anh, là nhìn bờ vai rộng của anh, là những lúc tựa cằm vào vai anh để nói to hơn một tẹo, để nghịch sợi dây chuyền anh đeo.

Nhớ lắm những lúc anh quay lại cười với em khi đang lái xe, là nụ cười ấy. Để rồi nhìn ảnh qua facebook, em chỉ mong anh đứng trước mặt em và cười như thế thôi. Buồn cười lắm những khi anh tự tin, đèo em mà miệng cứ bảo "Anh đẹp trai mà". Rồi những khi anh mải mê nói với em đến nỗi quên nhìn đường.

Lần đầu anh đèo em đi giữa đêm khuya Sài Gòn mà trước giờ, em không dám đi một mình. Qua những con đường vắng tanh, là khi anh hỏi em "Có lạnh lắm không anh", là khi em lại ngồi sát vào anh một tẹo! Là lòng em thấy ấm hơn một chút. Là những lúc em cứ luyên thuyên kể cho anh nghe đủ thứ, cứ mong xe chạy mãi, chạy mãi, đừng đến nơi!
Là cảm giác gì vậy anh?
Là em say nắng anh rồi sao?
Là em thích anh rồi hả?

Em nhớ hoài, nhớ mãi những thứ anh kể, rồi những lúc anh chọc em rồi cười nắc nẻ, là lúc em ngồi sau khều nhẹ vào tay anh và eo anh vì anh trêu em, những lúc ấy anh lại bảo "Đau, em!" mà em ngồi sau buồn cười chết mất! !Nhớ những chuyện chỉ hai người biết mặc cho bạn bè bỏ cho lạc đường anh nhỉ? Nhớ hai con người cứ đùa giỡn hoài khi đang chạy xe, cũng có lúc em chỉ ngồi yên như chú mèo ngoan áp sát vào lưng anh để anh chạy. Những lúc ấy em chỉ muốn giữ anh mãi với Sài Gòn thôi, thật đấy! Em chả muốn anh về lại với Hà Nội đâu.


Anh bảo anh nhớ mùi hoa sữa Hà Nội khi vào Nam, anh bảo anh thích Hà Nội hay Đà Nẵng thôi, không thích Sài Gòn vì Sài Gòn hoa lệ quá, đô thị nhanh quá... Nhưng Sài Gòn luôn có người mong anh nhiều lắm, mong anh thích cả Sài Gòn và người Sài Gòn nữa cơ.

Em nhớ nụ cười anh, nhớ những gì anh nói với em, nhớ cảm giác ngồi sau xe anh, nhớ cái ôm lúc chia tay để anh về Hà Nội, nhớ lúc nhìn anh qua cửa gương xe bus. Tại Sài Gòn nhớ Hà Nội đúng không anh?

Anh về với Hà Nội rồi, anh cũng quên con bé như em rồi hay sao ấy nhỉ, nhưng em vẫn cứ cười một mình mỗi lần nhìn ảnh anh, đọc comment hay status của anh.

Là gì vậy anh nhỉ?

Là Sài Gòn nhớ Hà Nội, đúng không anh?
Là Sài Gòn mong Hà Nội đúng không anh?
Gửi anh – Kim Ngưu "trẻ trâu" em mới quen!

Theo:truyện hay.




[Xem tiếp...]


Dù thế nào, em vẫn sẽ nắm tay anh, cho đến khi em không thể nắm được nữa...



 

"Lưng chừng... yêu". Tôi thích gọi tình cảm của mình như thế hơn là cái tên người ra thường gọi nó: một mối quan hệ không tên. Bởi tôi nghĩ, bất cứ cái gì cũng đều có thể có tên, chẳng qua là người ta e ngại, hay cố tình không cất tiếng gọi nó mà thôi, dẫu sao "không tên" cũng chính là cái tên của tình cảm bí ẩn ấy rồi... Thứ tình cảm ấy, có lẽ mỗi người đều ít nhiều trải qua, nên nó dễ sẻ chia và cảm thông biết nhường nào...

Nếu ai đó hỏi rằng, đối với tôi, ai là người vô tâm nhất, thì tôi sẽ trả lời rằng: đó là "anh ấy". Gia đình, đối xử vs tôi rất tốt, tôi yêu gia đình của mình, đó là lẽ tất nhiên. Bạn bè, tốt hay không, chân thật hay giả dối, thì cô ấy, hay anh ấy xét cho cùng vẫn chỉ là "người dưng". Anh cũng đã từng là "người dưng", nhưng tôi "ưu ái" nhấc anh ra khỏi những ngăn kéo phân bậc trong cái tủ cảm xúc kín đáo của mình, để anh chơi vơi giữa bản lề mà chính tôi cũng không biết anh muốn đi đâu...

Tôi quen anh một cách tình cờ, mà đối vớimột con bé luôn tin vào duyên số và định mệnh, đó là một trải nghiệm thú vị, đầy phiêu lưu, một thứ vẫn luôn khiến tôi phải chạy theo, dù rằng nhiều khi vấp ngã, tưởng như nhiều khiđầu gối trầy xước rớm máu, và xương cốt đã mỏi nhừ, tôi vẫn muốn chạy theo những câu chuyện vu vơ, tìm kiếm bí ẩn chôn sâu trong tòa lâu đài trong câu chuyện cổ tích mà tôi tự vẽ ra, để tôi là nhân vật chính. Anh là một định mệnh. Tôi tin là như thế. Anh đến khi tôi đã trải qua những tổn thương của mối tình đầu đầy ngây dại, khi tôi đã lột bỏ vẻ ngây thơ của mình để đeo lên cái mặt nạ trơ lì trước tình cảm đôi lứa. Tôi trò chuyện với nhiều người hơn, không phải để tiến tới tình yêu, họ tìm kiếm hy vọng ở tôi, để rồi tôi phải đổ nước vào ngọn lửa ấy giữa lúc nó cháy to nhất, tôi bỏ đi, dù tôi biết rõ, tôi chẳng muốn ai bị tổn thương. Lúc đầu, tôi coi anh cũng chỉ là một trong số đó, một anh chàng vs những câu bông đùa, dù có thêm chút dí dỏm của tri thức, dù anh hoàn hảo đến khó tin, anh cũng chỉ... đến thế mà thôi. Vậy mà, tôi lại ngã, tôi thích anh đến phát cuồng, bỏ mặc tất cả sự ngạo mạn, dẹp bỏ cả lòng tự tôn cao ngất để thể hiện rằng tôi thích anh, tất nhiên, tôi không công khai cho cả thế giới. Có lẽ tôi đã ngã lòng kể từ khi anh nói "em chân thật nên em tổn thương..." và từ giây phút ấy, tôi đã hy vọng, anh sẽ là người mang sự chân thật của mình để hàn gắn những tổn thương trong tôi.
Anh lý trí đến kỳ lạ, trong khi những người khác luôn quan tâm hỏi han tôi mỗi khi tôi buồn, hay lúc tôi chỉ cố tình post một status tâm trạng "để gây chú ý" thì anh có thể làm ngơ tất cả. Anh giống như một thử thách, và tôi thích thế. Một ngày anh nói anh thích tôi, nhưng cũng giống như tôi, anh ko muốn bắt đầu một mối quan hệ nào, anh ngại yêu, ngại những ràng buộc, những trải nghiệm khó khăn mà bất cứ ai yêu rồi cũng sẽ trải qua, và tôi cũng thế. Anh và tôi đồng ý giữ mỗi quan hệ lưng chừng ấy dù nhiều lúc nó khiến tôi phát điên. Anh comment bông đùa vào ảnh của mấy em hot girl, anh like status của con bé mà tôi ghét cay ghét đắng, anh online hàng giờ mà chẳng chú ý rằng tôi cũng online từng ấy, chỉ để đợi một tin nhắn của anh. Nhiều người sẽ nói, "thích quá lại còn ra vẻ", "nhớ thì nt đi", nhưng không, tôi vẫn chờ anh.

Và ngày nào cũng thế, tôi cố thức thật muộn, kể cả khi facebook hiện anh đã offline nửa tiếng, hay một tiếng trước, hay bao lâu nữa, chỉ để xem anh có nhắn tin cho tôi hay không. Nhưng không. Và tôi có quyền gì đâu để buồn, cũng chẳng có quyền gì để ghen tức. Nhưng khi anh nói chúng mình sẽ bắt đầu nhé, "như thế này mãi chỉ thiệt em thôi", tôi lại nhất quyết nói không. Cứ như tôi đang cầu xin anh hãy yêu tôi. Mà kể cả có thế, tôi thấy việc cầu xin tình cảm cũng chẳng có gì là sai trái. Chỉ là tôi nghĩ anh ko cần tôi như thế, anh không thực sự dành tình cảm cho tôi như thế, thì những lời ấy có ý nghĩa gì. Rồi ngày mai anh sẽ dẫn tôi đi chơi, chúng tôi sẽ hẹn hò như bao đôi khác, rồi ngày nào anh cũng sẽ nt cho tôi, hỏi han như một nghĩa vụ mà anh chưa sẵn sàng để đón nhận hay sao? Tôi sợ, sợ những đổ vỡ, sợ sự bắt đầu, sợ cả những tình cảm hời hợt và vô vọng như thế. Nhưng nếu buông tay thì lại không đành. Đành cứ mỗi ngày chịu cái đau như cắt thêm vào cổ tay sâu hơn một chút... để bớt chút hy vọng...

Dù thế nào, em vẫn sẽ nắm tay anh, cho đến khi em không thể nắm được nữa...
Những tình cảm này rồi sẽ đi về đâu...
"Mùa thu lưng chừng đến
Chiếc lá lưng chừng rơi
Lưng chừng em vs tôi
Tình yêu hay tình bạn?"


Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Đưa tay lau nước mắt.



  Trong vô vàn ngược xuôi của cuộc sốngtiếp xúc với bao nhiêu ngườibao nhiêu cuộc gặp gỡanh không nghĩ mình lại gặp nhau thật lạ kì như vậyHệt như ông trời đã cố ý sắp xếp cho anh đến đóđi dạo con phố đó và ngồi đúng cái quán đónơi mà em cũng ngồi bên mấy chiếc ghế nhựa với chiếc xe đẩy xinh xinhVà rồi anh gặp em.



  Thật khó hiểu, mà đúng ra cũng chẳng có gì là khó hiểu cả khi anh yêu một người con gái sống cách xa mình cả mấy nghìn cây số. Bởi anh biết đó là định mệnh, định mệnh đã cho anh gặp em. Hôm đó anh bước xuống xe đến với thành phố Huế sau một cuộc hành trình dài qua bao nhiêu thành phố. Anh là sinh viên một trường đại học kỹ thuật ở thành phố Hồ Chí Minh, hoạt động Đoàn đội và tham gia công tác xã hội đối với anh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống sinh viên vốn nhiều niềm vui này. Đợt đó anh theo Đoàn trường ra đến Huế để tham gia và tuyên truyền cho một buổi từ thiện giữa các trường đại học với nhau. Anh chưa nghĩ cuộc hành trình đến Huế nó lại dài như vậy. Trong giấc ngủ chập chờn trên chuyến xe đường dài, tay Đức bạn anh cứ nhấm nhá ra điều bí hiểm:
- Ôi sông Hương núi Ngự, cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp. Rồi mi sẽ thấy đến Huế lần này sẽ là điều không phải hối tiếc.
  Cũng chính bởi câu nói đó mà anh đã thao thức cả đêm, bởi trong giấc mơ của anh cứ chập chờn mãi một tà áo dài tím rịm thướt tha, tà áo ấy như lướt đi trên cầu Trường Tiền mờ ảo mà bấy lâu nay anh chỉ được nghe qua sách vở. Có đúng thật mảnh đất nhỏ bé này sẽ dẫn dụ cho anh nhiều điều, anh thầm hỏi và mong Huế sẽ có câu trả lời trọn vẹn cho anh.
  Chiếc xe thả anh xuống con đường với những hàng cây có nhiều chùm hoa nhỏ trắng muốt. Đức nói cho anh biết đây là cây long não vì khi vò nát lá trong tay sẽ nghe được mùi long não. Đến với Huế lần này đối với anh là một cuộc dạo chơi còn riêng với Đức đây là một sự trở về không hơn không kém. Nhà Đức ở tít bên Vỹ Dạ, nơi có lá trúc che ngang mặt chữ điền nổi tiếng của ông thi sĩ Hàn Mặc Tử, thành thử sự háo hức thể hiện rõ trên khuôn mặt nó. Đức hứa sẽ làm thổ địa, dẫn anh "cày nát" hết mảnh đất kinh kỳ này trong một tuần ở đây.
Huế đang vào mùa nắng, mùi máy lạnh trong phòng khách sạn giống hệt mùi chiếc xe khách đường dài khiến anh chóng mặt. Thành thử thả chân ra phố vào một buổi chiều nắng đổ như thế này quả thật là một điều thú vị. Đức dẫn anh lang thang dọc bờ sông Hương, đi qua con đường mát rượi bóng cây ngang trường Quốc học. Đức chép miệng:
- Nóng thế này mình đi ăn chè cho mát, chè Huế ngon số một.
Anh chẳng biết chè Huế ngon không. Nói ra thì thật lạ, anh là người miền Nam nhưng không hảo ngọt, thành thử anh không thích chè, và không biết chính nhờ cái nóng như đổ lửa hay nhờ cái miệng dẻo quẹo của Đức mà anh đã vào quán em. Quán nhỏ xíu như em nằm im lìm một góc bên vệ đường, quán có chiếc bàn cũ, mấy chiếc ghế nhựa cũ và cả chiếc xe đẩy cũng. . . cũ. Em ngồi đó nhìn vào phố, mắt em vô thức chạm vào mắt anh. Chao ơi, thế là dừng lại ngồi xuống cái bàn nhỏ xíu:
- Cho hai ly chè bắp em ơi.
Đó là lần đầu tiên anh ăn hết một ly chè, anh ăn mà dáo dác tìm em. Em bận luôn tay, mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, chỏm tóc đuôi gà cứ tung tẩy qua về đến tức lồng ngực của anh, nhìn em anh thấy em như con mèo ngoan nằm sưởi nắng. Khi đó anh tim anh đập rộn ràng dữ lắm, cả khi em đến tính tiền anh cũng ú ớ đến phát tội, cũng may có Đức cứu anh. Về đến khách sạn rồi anh còn nhớ mãi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi kia.
Nếu vậy chẳng có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây là anh lại gặp em ngày hôm sau, lúc em lấy máu cho anh trong buổi hiến máu nhân đạo. Em nhìn anh cười cười, có lẽ em nhận ra anh. Anh cũng ngượng nghịu cười lại với em, dẫu cho mũi kim của em khiến anh đau thấy ba sáu ông trời. Mà cũng nhờ đó anh mới biết em là sinh viên Điều dưỡng sắp ra trường. Em cũng là thành viên của Đoàn tham gia vào đợt từ thiện lần này. Lại một điều lạ lùng nữa phải không em?
Tối đó anh trốn Đức đi dạo phố một mình, gọi là dạo phố nhưng cái cớ chỉ là để tìm gặp em. Em bận luôn tay, thành thử để nói chuyện được với em, anh chỉ còn cách ngồi. . . ăn chè và chờ đợi. Ăn đến ly chè bột lọc thịt quay thứ ba thì anh hoa mắt. Em che miệng cười khúc khích.
- Anh ni ăn ngó khiếp. . .
- Anh phải ăn để bù lại mũi tiêm hồi sáng cô bé ơi.
- Rứa hồi sáng em tiêm anh đau lắm à?
- Không, không đau. Chỉ như con kiến cắn thôi.
Nói đến đó thì bất chợt vết tiêm trên tay anh đau nhói. Vậy là ly chè đã cho anh được dịp ngồi trò chuyện với em. Em bảo em chỉ bán quán phụ mẹ vào chiều tối, sau giờ học trên giảng đường. Anh chỉ dám ngồi nói chuyện với em chút xíu chứ quán người ta bán mà mình cứ ngồi đó hoài cũng kì.
Một tuần ở Huế là một tuần anh ngồi ở quán chè đó với em. Gặp em đến ngày thứ tư anh bảo:
- Anh Đức về nhà ảnh chơi rồi, thành thử không có ai đưa anh đi chơi phố, em đưa anh đi được không.
Vậy mà em đồng ý, mình đã chở nhau qua bao nhiêu quán xá, phố phường phải không em. Anh chở em đi bằng chiếc xe đạp của em, nhờ đó anh biết được chở một người con gái xinh xinh ngồi sau xe đạp thú vị hơn xe máy nhiều. Có em ở sau, anh dại gì chạy nhanh, mình lang thang qua bao nhiêu con phố, anh không chỉ biết đđược chè Huế ngon mà ở góc phố đó mình ăn bún hến, con đường kia mình ăn bánh canh cá lóc, con hẻm này mình xuýt xoa bánh khoái. Em cười giòn tan:
- Không khéo mình ăn hết Huế mất.
Đi hoài cũng mệt, đêm xuống thật nhanh, anh và em níu chân ở quán cà phê bên bờ sông Hương. Ngó ra con sông đen nhánh tơ huyền như dải lụa, em kể anh nghe sự tích của sông Hương, về chùa Linh Mụ, về nhiều điều thú vị của Huế. Em bảo ngồi lặng lẽ trong đêm, anh sẽ nghe thấy sông Hương có một mùi thơm nhè nhẹ. Anh hỏi lại em:
- Mình dùng mũi ngửi sao lại bảo là nghe.
Em cười như nước lùa qua từng khe đá:
- Anh không biết Huế có câu "Ngậm mà nghe " à. Có những thứ mình không thể dùng giác quan mà phải dùng cảm xúc để nhận biết.
Anh chẳng cần biết sông Hương có thơm hay không, chỉ nhớ là anh đã ghé đôi môi mình vào đôi môi ngọt lịm có vị cà phê sữa ấy. Lúc chia tay, em thẫn thờ:
- Sông Hương có nói chi mô anh.
Thế rồi không để anh trả lời em ùa vào phố, bỏ lại anh với vị cà phê sữa còn thoang thoảng trên môi.
**********
Đức xin lỗi anh vì nó thất hứa cái vụ dẫn anh đi cày nát Huế. Nhưng anh phải biết ơn Đức mới đúng, nhờ vậy anh mới được lang thang cùng em nhiều như vậy. Lúc chia tay về lại thành phố Hồ Chí Minh, anh rất sến sẩm. Đôi mắt em ngấn nước, em tặng anh tập ảnh sông Hương, dặn anh có nhớ em thì mở ra xem để nhớ về một con sông kỷ niệm, con sông ấy cũng là tên của em:Hương Giang. Anh không có số điện thoại của em, em bảo chiếc điện thoại chỉ khiến người ta thêm phụ thuộc và xa cách, khi nhớ em anh làm sao liên lạc. Em cũng không dùng Facebook, cũng bởi lý do trên. Thành thử, anh chẳng thể nào lên mạng trò chuyện cùng em. Anh lạc mất em như một chiếc lá rơi rụng hòa vào những đám lá khô khác rơi trên phố.
Anh lang thang suốt một buổi chiều, qua nhờ nhờ Đức Bà, cho bồ câu ăn, qua Dinh Thống Nhất, qua công viên với cây xanh rợn ngợp. Nhưng mà làm sao anh lang thang hết cả buổi chiều khi chỉ có một mình. Nhớ em, anh cũng tìm đến những con sông nhưng ở đây sông chỉ có màu đen, ô nhiễm và bộn bề quán xá, không có những vạt cỏ để anh nằm ngửa mặt lên trời hít lấy từng cơn gió mát từ sông thổi vào.
Anh rủ Đức ra góc nhà thờ Đức Bà nhâm nhi gỏi bò. Anh ngồi nhìn ra đường, thấy dĩa gỏi bò sao. . . dở ẹc. Anh thấy khuôn mặt nào lướt đi trên phố cũng hao hao khuôn mặt em, hay là em cũng nhớ anh?
Đức chép miệng:
- Nghĩ lại tao dẫn mày đến Huế có thật sự đúng đắn không hè?
Anh đưa mắt nhìn dĩa bò khô còn nguyên , buông một câu nhẹ bẫng:
- Sao mà tao nhớ Giang quá.
Đức không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt hai đứa lại nhìn ra những dòng người xuôi ngược kia.
Loay hoay với việc học, anh luôn tìm cách để quay về Huế, để khỏi mất em. Cũng nhờ những ly chè của em, anh không còn sợ đồ ngọt, ngược lại anh ăn chè để nhớ em.
Nhưng anh không thể ngờ là anh lại gặp em trên vô vàn cái nick sáng đèn kia khi anh mở máy. Em hiện ra thật ngạc nhiên và dí dỏm, cái tên chebap thật ngộ, em đã tìm ra anh giữa cái thế giới ảo kia. Em nói em đã tạo Facebook vì nỗi nhớ khiến em không thể ngồi yên. Anh nhìn em qua Webcam, em khóc. Anh chỉ biết lau những giọt nước mắt ấy qua màn hình máy tính, nhưng anh tin sẽ có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy, anh sẽ về Huế với em.
************
Lần đầu đến Huế với anh là những ngày nắng đổ, nhưng lần quay trở về này Huế đã vào mùa mưa.. Anh tưởng tượng ra cảnh em ngồi co ro bên chiếc xe cũ kỹ né những hạt mưa làm ướt tóc mà chân càng bước vội vã. Anh phải bước, phải chen nếu không anh sợ sẽ không gặp lại em mất. Kia rồi, ở góc phố dọc bờ sông Hương em vẫn ở đó với chiếc quán bé xíu và chiếc xe đẩy cũ rích của mình, tấm bạt cũ kỹ không che nổi những hạt mưa đỏng đảnh. Quán vắng khách, em ngồi đó nhìn ra sông Hương đang cuộn mình chảy. Đôi mắt em trong veo, đôi mắt em nhòe nước.
Ngồi xuống ghế anh gọi lớn:
- Em ơi, cho anh ly chè bắp .
Anh đã biết có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy thay em.

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Hẹn hò trục trặc.



  Quang là một đứa kì lạ , kì lạ ở rất nhiều điểm. Trong một thế giới toàn những thằng con trai "mồm miệng đỡ hộ chân tay" thì nó hẳn là đứa đặc biệt, vì nó khá là ít nói. Trong một lớp toàn những đứa học giỏi, nó vẫn nổi bật, bởi nó học... cực giỏi! Ngay cả khi Quang ghi quá nhiều điểm không ở một trận bóng rổ đến nỗi đồng đội cho nó ra sân để đỡ bị ... chói, thì nó vẫn là một ... huấn luyện viên kì tài.
  Quang còn khác với hầu hết những thằng con trai bình thường ở một sự đãng trí quái gở và cho con gái leo cây. Thường xuyên mới chết chứ? Và quái lạ thay vẫn có ngày càng nhiều những cô bé dại dột tiếp tục diện những bộ quần áo đẹp với những cái xắc tay xinh xắn để đứng vài tiếng ngắm... kim đồng hồ trôi.
  Chiều học thêm ở trường Quang chạy hết tốc lực như có cô chủ nhiệm sau lưng, vừa trực chỉ hướng nhà vệ sinh vừa rủa thầm sao cái phòng bức xúc ấy lại nằm cách lớp nó 4 tầng nhà. Quang chạy tắt qua đoạn thư viện yên tĩnh, nơi có một cái luận bất thành văn: "Đi chậm, cười bé, khóc nhỏ nhẹ, buôn thì thầm"; vì cái lẽ bất ngờ ấy, Quang đam sầm vào một vật thể bốn mắt đang ôm một chồng sách nặng làm cả nó, vật thể lạ và chum tri thức nhân loại đều tiếp đất cùng lúc. Quang quên béng luôn công việc... hái hoa, vội cúi xuống nhặt mấy quyển sách đang tung toé, cô bé nhiều mắt dường như cũng chẳng them để ý quan tâm xem ai đã va phải mình vừa cúi xuống nhặt cùng vừa lẩm nhẩm đọc một bài thơ Quang chưa từng nghe qua.
Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
 Quang chăm chú lắng nghe bài thơ. Chợt cô bé ngừng lại, nhặt một cuốn sách cũ có cái bìa đã ố vàng lên, thổi cho sạch bụi, rồi lại thì thầm cái giọng khe khẽ đọc tiếp:
Đường êm qua, ai đi mà nhớ ngõ
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa
Tất cả đống sách đã được đặt trở lại gọn gàng trên 2 tay, cô bé 4 mắt cúi đầu cảm ơn, rồi lại chầm chậm bước tiếp: Quang ngẩn người ra rồi gọi với theo:
- Này, bạn gì ơi!
Cô bé quay lại, ngước cặp mắt to tròn qua gọng kính hơi trễ, nhìn Quang nghi hoặc:
- Mình?
 Quang không khó khăn nở một nụ cười thân thiện:
- Là bạn! Bạn có thể đọc tiếp bài thơ lúc nãy đựoc không?
Cô bé hơi nhíu mày, nhưng cũng ngân tiếp cái giọng be bé lúc nãy:
Những mắt cạn cũng chẳng sâu chưa
Những tim không ma tưởng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn than mãi để kiếm trời dưới đất...
Cô bé ngừng đọc nhún vai một cái:
- Còn một đoạn cuối, nhưng mình không thích.
Quang vỗ hai tay vào nhau thích thú:
- Rất hay! Mình là Quang. Lê Quang. Khoa Quản trị Kinh doanh. Còn bạn?
Cô bé hơi cúi người:
- Mình là Phạm Ẩn Nhi. Khoa tài chính kế toán..
***
Công hấp háy mắt nhìn thằng bạn
- Hiếm khi thấy mày nói nhiều như hôm nay.
Quang cảm thấy mặt mình đỏ bừng:
- Đó thật sự là một cô gái thu hút. Thật đấy!
- Với việc tráng thêm một lớp kính ngoài cửa sổ tâm hồn và ôm trên tay một chồng sách văn – thứ xa lạ với bóng rổ hoặc kiếm tiền. Thu hút? – Công đốp lại thẳng tưng.
Quang lúng túng gãi đầu
- Chưa bao giờ tao thấy một cô gái tự tin nhìn thẳng vào mắt tao và đọc vanh vách gần nguyên vẹn một bài thơ như vậy. Tao cũng không rõ lắm. Nhưng đó không phỉa là một thứ nói ra rõ rang. Giống như một cách vô cớ, tụi con trai thường mê game. Chỉ vậy thôi...
Công mò xuống khoa Tài Chính nhặt nhạnh được một đống những thứ lủng củng và vô khoa học về Ẩn Nhi. Nó cất công lắp ghép chắp vá một hồi để luc sau có thể vứt cho Quang một tờ - lý - lịch- hoàn hảo. Công nhìn bọ mặt hàm ơn như sắp sửa tuôn ra toàn những câu văn hoa của thằng bạn thì bĩu môi:
- Thôi khỏi cảm ơn. Mong sao mày đừng làm hoài công tao là được!
***
Với tờ lý lịch, Quang từ từ... từ... từ... tiếp cận Nhi. Lúc đầu chỉ là lân la hỏi về mấy  bài luận. Sau thì bám càng tới các câu lạc bộ văn Nhi tham gia, lúc thì cần mẫn đọc mòn sách trong thư viện xuyên trưa, khi thì lùng sục khắp các cửa hàng sách để truy những cuốn cũ mèm có thể làm cô bạn hét lên sung sướng khi lướt mắt qua... "Nhi là một cô bé kĩ tính và ít giao thiệp, cẩn trọng và hơi lưu tâm, nhưng trước một chàng trai nhiệt tình và chân thành có thừa thì chắc cũng phỉa rung động, dù là chút xíu..." – Công đã nhận xét thế khi Quang vừa nhảy lên như đứa trẻ được quà vừa báo cho nó rằng Nhi đã đồng ý lời mời đi xem phim với Quang vào chiều thứ 7, suất 2 giờ.
Quang lấy một tập giấy nhớ đủ màu ghi duy nhất 2chữ: "2hT7" dán chằng chịt khắp nhà, từ phòng ngủ tới phòng tắm, từ nhà bếp đến ban công. Công đến nhà Quang phải phát hoảng khi tưởng băng nhóm khủng bố mang tên "Vàng và da cam" vừa bắn phá nhà thằng bạn. Những cuộn lịch được đánh dấu chói chang, cả cái poster "Bức tường" to vật vã ở đầu giường cũng được che phủ bởi những tờ giấy nhớ, rồi quả bong rổ cũng bị đè ra phệt một nhát bút xoá ngoằn ngoèo: "2 giờ ngày thứ 7". Đên nỗi con em họ của Quang đến chơi chỉ mấp máy được mỗi câu: "Trại to nhất và oách nhất ở Trâu Quỳ thì cũng đến thế này là cùng!"
Quang huỷ tất cả những cuộc hẹn khác trong tuần. Không cho em bé nào phải nhìn đồng hồ nữa, không chơi bóng rổ cũng như đã bóng nữa nhằm giữ 1 ...thể trạng hoàn hảo cho ngày cuối tuần, không để hai quầng mắt thâm quầng bởi những buổi học thâu đêm, không cả để hai tay mỏi nhừ những lúc chơi game online suốt tối... Quang hạn chế mọi thứ thú vui hiếm hoi còn sót lại là ngồi ngắm tờ lịch, như mỗi lần cho những đứa con gái khác leo cây...
May cho những người thân của nó, rồi ngày thứ 7 cũng rề rà bò tới. Cả đêm trước Quang trằn trọc không ngủ được cứ mơ màng tưởng tượng những điều 1 thằng con trai trước buổi hẹn thường tưởng tượng(!) Sáng đến trường thì chỉ lượn lờ quanh quẩn gần lớp Nhi để chắc chắn đảm bảo cho cuộc hẹn...
Nó ăn qua loa bữa trưa rồi nhảy lên phòng đóng bộ quần áo đã chọn cả tối hôm qua vào người. Nhìn đống giấy nhớ, Quang cười khì vì nghĩ đến việc sẽ được bóc hết chúng ra và... thay bằng những cái khác. Nó cứ ngồi tự chia thì... tương lai gần như thế một lúc thì thấy đầu óc hơi váng vất, có lẽ vì đêm hôm qua không ngủ. Và Quang đã quyết định làm một việc mà sau này, mỗi lần nhớ lại nó cũng tự vả mình đến răng lợi lẫn lộn thì mới thôi: Ngả - lưng- xuống - giường- nằm nghỉ!...Chuông reo, Quang với lấy máy và câu hỏi đầu tiên của Công làm nó đánh rơi cả điện thoại:
- Sao, xem phim vui vẻ chứ?
Quang nhìn đồng hồ, nó tự đặt tay lên tim:4h30, nó đã ngủ hơn 4 tiếng!
Quang cuống cuông bấm số nhà Nhi. Chuông kêu mà Quang cứ thấy tim mình thắt lại, không ai nghe. Nó vồ lấy xe máy phóng đến rạp...
...Nhi đứng một mình trước cổng rạp vắng hoe. Hai tay giữ chặt một cái túi nho nhỏ, đôi mắt to tròn vẫn nhìn mọi thứ một cách ngỡ ngàng, Quang gạt chân trống, chạy vội đếnchỗ Nhi, định nói 1 điều gì mà lưỡi cứ ríu lại. Nhi gượng cười một cái mà mắt ngân ngấn:
- Ôi mình đã biết, mình đã nghe người ta nói nhiều về Quang. Nhưng tại sao mình vẫn cứ dại dột thế này, mình vẫn cứ tin...Bài thơ mà lần đầu tiên gặp nhau ý, Quang nhớ không, nó còn một khổ cuối, mình đọc nhé:
Người ta khổ vì chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên cành quyết xông vào
Rồi bị thương, người ta giữ gươm đao
Không muốn chữa, không muốn lành thứ độc.
Quang bước tới sát Nhi, nó cầm lấy tay trái của Nhi áp vào ngực mình:
- Không, Nhi ơi cánh cửa ấy đã mở ra rồi, đã mở rồi đây này. Hãy tin mình đi, mình không nói dối đâu.
Một luc lâu, Nhi quay mặt đi:
- Mình thì đang muốn biết một cánh cửa khác cơ!
Quang hỏi trong hồi hộp:
- Cánh cửa nào cơ?
Nhi cười dằn dỗi:
- Cánh cửa rạp 8h có mở nữa không?!
Có một gã trai lại nhảy lên như trẻ con...
[Xem tiếp...]


Yêu thương bản thân là cách tốt nhất để hạnh phúc..



  Đùng sợ hãi và chốn trán, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì cũng phải đương đầu sớm muộn. vậy nên đừng chốn chnhs bất cứ điều gì.

  Điều này có nghĩa với việc đừng giành quá nhiều thời gian vào một ai đó, đừng ví người ấy mà chấp nhận hy sinh quá nhiều, đừng vì người ấy mà nhận lấy tổn thương quá lớn. Chúng ta còn không chân trọng chính bản thân mình, lấy lý di gì mà bắt người khác phải coi chúng ta như báu vật để nâng niu.

  Phần lớn những người bất hạnh vì lý do này hay lý do khác, vì cô đơn, vì vấp váp quá nhiều hay bị tổn thương quá nhiều,  vì sống trong hoàn cảnh phải chấp nhận nhều éo le, vì yêu thương chọn sai, vì nhớ thương nhầm người, vì bị ai đó quay lưng phản bội mà mất hết lòng tin vào cuộc sống.

  Này, nếu có ai hỏi bạn rằng, điều gì là quan trạng nhất trong cuộc sống này, đừng vội trae lời họ rằng, tình mẫu tử, tình phụ tử hay tình yêu nam nữ hay xa hơn là những ước mơ hay hoài vọng, mục tiêu hay lý tưởng. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là được sống được tồn tại. Vậy thì tại sao chúng ta vẫn bỏ quên bản thân mình, không hề giành thời gian chăm sóc yêu thương chính mình.



  Chỉ đơn giản là sống lạc quan lên, bớt suy nghĩ đi. Đừng đầy đọa bản thân quá nhiều bởi những mối bận tâm chẳng đầu chẳng cuối, tận hưởng cuộc sống theo hướng tích cực vui vẻ hơn.

  Ai trong chúng ta cũng có những phút giây muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa. Làm những điều chúng ta muốn làm, yêu thương theo cách của chúng ta. Đừng sợ hãi hay chốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất nhát để chấp nhận. Than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng chì hoãn bất cứ điều gì.

  Thế nhưng hãy nhớ làm cho mình đẹp nên mõi ngày, hãy nhớ đói đãi thật tốt với bản thân mình mõi ngày. Thay vì cố học theo sở thích của ai đó thì hãy thoải mái thể hiện cá tính của bản thân, tôn trọng cảm nhận của chính mình. Đừng quá dễ dàng khiến ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ quên chính mình

  Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu như không yêu thương chính mình. Chúng ta sẽ chỉ chìm trong nỗi niềm dõi mắt theo người khác. Chúng ta sẽ chỉ chờ đợi ai đó đến bên cạnh quan tâm. Đến và bị động đón nhận tất thảy niềm vui nỗi buồn

 Nỗi như thế chúng ta không phải đang sống, chúng ta lúc ấy chỉ là những cái bóng chìm khuất sau lưng người khác không cho mình cơ hội đứng lên.

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Ngày anh bảo em thôi nhớ…



  "Có những khoảng thời gian em vẫn đau đáu thương nhớ, dù hai đứa vẫn ở cạnh nhau, giờ anh buộc em thôi nhớ có phải quá nghiệt ngã không anh"

  Hà nội đổ mưa, chiều ướt sũng uống trọn  cả một nỗi buồn đang hoang hoải đi tìm nơi chú ngụ. Con phố quen cứ lầm lì mặc cho người qua lại. Ở góc quán quen giọt cafe rơi tý tách chầm chậm đến nỗi thời gian như đang lắng đọng không nhích thêm một giây nào. Anh bảo em quên, đừng nhớ nữa. Nhẹ tênh. hụt hẫng và chới với đến tê tái. Ừ thì thôi nhớ là đừng nhớ hay không thể không nhớ.

  Ngày anh bảo em thôi nhớ khi kỷ niệm em đã gói ghém cẩn thận vf buộc chặt ở một nơi mà có lẽ anh sẽ không bao giờ chạm tới nữa. Con đường cũ vẫn đôi lần anh đón đưa mưa giăng kín lối về hay chính em chẳng tìm được lối đi cho riêng mình. Khi đêm buông trời chìm sâu vào giấc ngủ. tiếng nấc của ai đó lạc lõng đi tìm một bờ vai không thuộc về mình.



  Ngày anh bảo em thôi nhớ vì trái tim anh quá chật hẹp, chẳng còn chỗ nào trống để em có thể nương mình vào đó. Lời hứa khi xưa dở dang, mãi không thể trọn vẹn được khi anh vụng về cắt ngang sợi dây nối chặt. Anh bảo rằng dây đứt rồi nối lại cũng không được như ban đầu, vết sẹo ấy chỉ có thời gian mới có thể vỗ về. Hay chỉ là biện minh không có người phản biện cho lý do anh bảo đừng nhớ nữa hả anh?

  Ngày anh bảo em thôi nhớ có nghĩa ladf mình sẽ thành người lạ phải không anh? Em tự đặt cho mình những giả thiết để cứu vãn suy nghĩ không có lối thoát ấy. Anh có thấy chua sót khi một thời mình là một nửa của nhau bỗng chốc thành người dưng ngược lối, nơi anh ở em không hề tồn tại. Có những khoảng thời gian em vẫn đau đáu thương nhớ dù hai đứa vẫn ở cạnh nhau, giờ anh buộc em thôi nhớ có phải qua nghiệt ngã không anh?

  Ngày anh bảo em thôi nhớ, ừ thì nếu một người đã buông tay thì đầu dây kia dù có kéo căng ra thì cũng sẽ  bị đứt. Tình yêu vốn dĩ không nên giằng buộc nhau khi chúng ta ở hai hướng khác biệt. Anh bảo em quen có nghĩa nỗi nhớ trong anh cũng không còn trọn vẹn cho em nữa. Thế thì mình thôi nhớ nhau anh nhé. ^^

  Chúng ta không nên yêu vì những điêù đã cũ, ngày đã xa và tình đã nhạt. Sẽ như tự mình cầm dao cứa vào tay, thấy rỉ màu nhưng không dám kêu ai, cứ để nó trôi tuột. Mọi thứ đã trở nên qua nặng nề với anh khi nỗi nhớ là một thói quen và không nên duy trì thói quen này trong một thời gian dài.

  Vậy thì mình thôi nhớ nhau anh nhé. Như anh đã nói khi Hà Nội chẳng giữ được một tia nắng nhỏ để mưa buồn gặm nhấm trái tim em.

Theo:truyện hay.

 
[Xem tiếp...]


Vợ ơi, làm lại từ đầu nhé!



  Anh biết, khi anh nói ra những lời này, vợ sẽ chửi rủa anh là kẻ đê tiện, vô liêm sỉ.

  Anh cũng thấy mình không xứng đáng với tình yêu của vợ khi đã gạt bỏ đi tình cảm bao nhiêu năm để chạy theo một người phụ nữ mà anh mới quen mấy tháng. Anh đâu còn tư cách mà nói ra lời xin lỗi nhưng anh vẫn phải nói rằng ‘anh xin lỗi vợ’. Anh biết, dù vợ có cho anh cơ hội hay không, anh cũng là một gã chồng vô liêm sỉ, bỉ ổi.

  Ngày đó, anh vì háo sắc, vì những cám dỗ mà quên đi những gì vợ dành cho anh. Anh chán cảnh vợ chồng suốt ngày tiền nong, suốt ngày con cái, anh mệt mỏi với những gánh nặng gia đình và những trận cãi vã qua lại chỉ vì chuyện kinh tế. Anh chưa hiểu, gia đình là vậy, anh không biết, vợ chồng cần có những lúc chia sẻ ngọt bùi vì nhau. Anh ao ước có cuộc sống sung sướng, hưởng thụ nên anh chán nản mỗi khi chúng ta thấy khó khăn.

Anh chạy theo người đàn bà hơn anh mấy tuổi, vì bà ta giàu có, có thể cho anh cuộc sống tốt đẹp hơn. Tất nhiên, anh   không xác định lấy bà ta, chỉ là anh muốn sống sung sướng hơn hiện tại, anh muốn lợi dụng tình cảm ấy để tiến thân, để có tiền. Ban đầu chỉ là suy tính như vậy và sẽ giấu em, lén lút với tình già. Nhưng có gì là giấu được mãi mãi đâu phải không em? Rồi thì anh cũng bị bại lộ chuyện lăng nhăng, vụng trộm bên ngoài. Hoặc là em phát hiện, hoặc là người khác nói cho em biết chuyện anh ngoại tình. Anh gian dối nên nào giấu được em. Trong mắt em và gia đình, anh trở thành gã đàn ông bỉ ổi, vô liêm sỉ.

  Đúng là, chẳng có người vợ nào chấp nhận chồng mình ngoại tình cả. Anh cứ nghĩ sẽ giấu được em, sẽ im ỉm mọi chuyện, sống cuộc sống an nhàn và cứ giả vờ là không có chuyện gì. Nào ngờ…
Bây giờ, em nhất định đòi li dị. Con khóc đòi bố suốt ngày, gia đình em cũng khinh thường anh. Anh đã làm tổn thương em quá lớn, anh muốn sửa sai nhưng phải làm gì bây giờ hả em?

  Vợ ơi, làm lại từ đầu nhé! - 2

  Người đàn bà ấy cho anh nhiều thứ, anh cũng đã hưởng thụ nhưng bây giờ, anh muốn quay lại thì bà ta lại chửi rủa anh, bảo anh là gã đàn ông vô liêm sỉ, không trọng tình nghĩa. Anh xứng đáng bị hai người đàn bà khinh rẻ, là em và cô ta. Anh đâu đáng để được ai yêu thương đâu. Nhưng anh hiểu hơn ai hết, người phụ nữ đó chỉ là trò tiêu khiển mua vui mà thôi, người đó chẳng phải là người sẽ dành cho chúng ta cả tuổi trẻ nhiệt huyết và sự chân thành. Người đàn bà ấy cũng chỉ khát khao thể xác của người đàn ông trẻ tuổi sung sức như anh. Còn nếu sống cùng nhau, anh sẽ không có được sự quan tâm, chăm sóc ân cần của một người vợ. Có khi anh sẽ trở thành người nội trợ chính trong gia đình phụ vụ người đàn bà đó, vì đồng tiền em ạ…

  Từ ngày em không cho anh vào nhà, anh về sống với bố mẹ mà lòng đau như cắt. Hằng đêm anh đều nhớ em, nhớ con, nhớ những bữa cơm thịnh soạn em dành cho anh và con. Anh nhớ như in những lúc em cười đùa với anh và con lại đòi bố. Tại sao một gia đình hạnh phúc như vậy mà anh lại không biết trân trọng, anh thật là kẻ bỉ ổi phải không em?
Em à, con chúng ta cần có bố, em hãy hiểu cho tấm lòng của anh, hãy để anh quay về bên con. Anh đã ngu muội tin vào tình yêu của người đàn bà kia và vùi mình trong lòng người đó. Anh đâu biết một ngày anh lại thấy mình cô độc thế này!

  Em à, anh hối hận rồi. Thực sự anh đã sai. Khi em đưa đơn ly dị, anh mới cảm thấy việc mất em đang đến gần. Anh thật sự bế tắc, anh không muốn tình cảnh này diễn ra, anh còn yêu em nhiều lắm! Anh đã không hiểu chuyện, đã làm điều sai trái. Hãy cho anh một cơ hội được quay về, hãy để anh được bên em, làm lại từ đầu được không em?

  Anh không hi vọng em sẽ tha thứ và yêu thương anh như ngày nào, nhưng anh sẽ dùng bản thân mình để chuộc lỗi lầm và hi vọng tìm lại được tình yêu nơi em. Con người ai cũng có lúc sai lầm, em hãy bỏ qua cho anh, coi như đó là sai lầm duy nhất trong cuộc đời này, là điều anh làm tổn thương em duy nhất. Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa, nhất định sẽ không có lần hai. Được không em? Hãy để anh quay về, một lần này thôi em nhé!

Theo:truyện hay.

[Xem tiếp...]


 
Góc Truyện 24h
Liên hệ: quangkhaiat1995@gmail.com
Mọi bản quyên thuộc về Góc Truyện
Lên Đầu Trang Copyright © 2014 by Góc Truyện 24hTruyện hay
Lên Trên