Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này



  Tôi đang ngấm dần cái mệt mỏi, sự cô đơn ùa vào tim, chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình như lúc này. Đôi bàn tay ấy vốn ấm áp là thế, vốn thân thiết là thế, nhẹ nhàng là thế mà sao giờ nó nặng trĩu, khó tả như vậy. Tôi muốn ngã xuống, muốn gục vào vai Khải mà khóc, khóc như một đứa trẻ con lâu ngày xa người thân, khóc vì cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời.

  Đứa con gái mạnh mẽ ngày nào, vui vẻ, vô tư cá tính ngày nào giờ chỉ còn là một con người yếu đuối, mỏng manh. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua chuỗi ngày khó khăn như thế này. Tôi đã quá mệt mỏi, đau khổ, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước Khải. Tôi thấy mình không xứng đáng với anh, không xứng với những gì anh dành cho tôi suốt mấy năm qua.

  Ngày Khải nói lời yêu tôi, tôi hạnh phúc vô bờ bến. Thế là cuối cùng, người đàn ông tôi yêu cũng đã yêu tôi, tỏ tình với tôi. 3 năm chờ đợi một mối tình, tôi ngỡ đó là mối tình đơn phương, chỉ có mình tôi theo đuổi anh, nhưng không ngờ, chính Khải cũng dành tình cảm cho tôi. Còn gì hạnh phúc hơn là được người mình yêu thương trân trọng? Lúc nào Khải cũng bảo, anh sẽ bảo vệ tôi suốt cuộc đời. Chúng tôi yêu nhau, những ngày đầu của tình yêu thật đẹp đẽ và thơ mộng. Có lẽ đó là những kỉ niệm mà cả đời này tôi cũng không quên được. Khải là thần tượng của tôi…

  Anh đẹp trai, cao ráo, anh lại học giỏi, tu chí cho sự nghiệp, chính vì thế, dù yêu anh nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy mình thua kém anh về mọi mặt. Tôi không tự tin trước anh, trước bạn bè anh và luôn nơm nớp lo sẽ mất đi người mình yêu thương. Tôi sợ một ngày anh sẽ không còn yêu tôi nữa bởi người như anh, con gái theo đầy. Tâm trạng của tôi không phải là sự nhu nhược yếu hèn mà bất cứ một người con gái nào khi rơi vào hoàn cảnh như tôi, chắc chắn cũng sẽ có cảm giác bất an này. Yêu mà lúc nào cũng lo mất người yêu.

Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này - 1

  
Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này
Tôi hạnh phúc vì cuối cùng đã có được anh (ảnh minh họa)

Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này

Thứ Ba, ngày 12/08/2014 16:10 PM (GMT+7)
Khải đặt nhẹ tay lên vai tôi, bàn tay ấy đè nặng đôi vai vốn đã không còn đủ mạnh mẽ, như muốn oải xuống lúc nào.
Những câu chuyện cảm động về tình yêu, hôn nhân, gia đình, vợ chồng và các mối quan hệ xung quanh gia đình sẽ được cập nhật thường xuyên trên chuyên mục Eva tám của Eva. Mời các bạn đón đọc vào các ngày trong tuần
Tôi đang ngấm dần cái mệt mỏi, sự cô đơn ùa vào tim, chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình như lúc này. Đôi bàn tay ấy vốn ấm áp là thế, vốn thân thiết là thế, nhẹ nhàng là thế mà sao giờ nó nặng trĩu, khó tả như vậy. Tôi muốn ngã xuống, muốn gục vào vai Khải mà khóc, khóc như một đứa trẻ con lâu ngày xa người thân, khóc vì cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng đời.
Đứa con gái mạnh mẽ ngày nào, vui vẻ, vô tư cá tính ngày nào giờ chỉ còn là một con người yếu đuối, mỏng manh. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua chuỗi ngày khó khăn như thế này. Tôi đã quá mệt mỏi, đau khổ, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước Khải. Tôi thấy mình không xứng đáng với anh, không xứng với những gì anh dành cho tôi suốt mấy năm qua.
Ngày Khải nói lời yêu tôi, tôi hạnh phúc vô bờ bến. Thế là cuối cùng, người đàn ông tôi yêu cũng đã yêu tôi, tỏ tình với tôi. 3 năm chờ đợi một mối tình, tôi ngỡ đó là mối tình đơn phương, chỉ có mình tôi theo đuổi anh, nhưng không ngờ, chính Khải cũng dành tình cảm cho tôi. Còn gì hạnh phúc hơn là được người mình yêu thương trân trọng? Lúc nào Khải cũng bảo, anh sẽ bảo vệ tôi suốt cuộc đời. Chúng tôi yêu nhau, những ngày đầu của tình yêu thật đẹp đẽ và thơ mộng. Có lẽ đó là những kỉ niệm mà cả đời này tôi cũng không quên được. Khải là thần tượng của tôi…
Anh đẹp trai, cao ráo, anh lại học giỏi, tu chí cho sự nghiệp, chính vì thế, dù yêu anh nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy mình thua kém anh về mọi mặt. Tôi không tự tin trước anh, trước bạn bè anh và luôn nơm nớp lo sẽ mất đi người mình yêu thương. Tôi sợ một ngày anh sẽ không còn yêu tôi nữa bởi người như anh, con gái theo đầy. Tâm trạng của tôi không phải là sự nhu nhược yếu hèn mà bất cứ một người con gái nào khi rơi vào hoàn cảnh như tôi, chắc chắn cũng sẽ có cảm giác bất an này. Yêu mà lúc nào cũng lo mất người yêu.
Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này - 1

  Khải hiểu cảm giác của tôi nên khi ở bên cạnh tôi, lúc nào anh cũng ân cần, quan tâm tôi, để tôi không cảm thấy cô đơn. Anh coi tôi là người con gái duy nhất trước mặt anh, dù anh đi với bạn bè và nhiều người khác. Điều đó làm tôi thấy yên tâm hơn nhiều.

  Thế mà đùng một cái, cái tin anh đi du học làm tôi cay đắng, xót xa. ‘Mất anh rồi’, lòng tôi nghĩ như vậy vì bản thân tôi không trụ nổi với suy nghĩ, một ngày nào đó anh công thành danh toại, sống bên nước ngoài và các cô gái sẽ vây quanh anh. Khi trở về, anh sẽ là một người đàn ông thành đạt, chững chạc, có công việc tốt, có cái mác du học sinh nước ngoài và tôi chắc chắn sẽ không còn anh nữa. Tôi gầy người đi, yếu ốm vì sợ mất anh. Đúng là một đứa con gái vốn quá mạnh mẽ như tôi nhưng khi yêu anh, tôi đã không đủ cứng rắn như ngày trước. Tôi lo lắng mất anh.

  Rồi anh đi, ngày chia tay nhau, chúng tôi sướt mướt. Tôi khóc hết nước mắt và còn nhiều ngày sau đó, tôi đều rơi lệ vì nhớ anh. Dù vẫn liên lạc được với nhau nhưng không được gặp người mình yêu khiến tôi da diết, cồn cào. Tôi cảm thấy mình thực sự cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời này.

  Thời gian trôi đi, một năm, hai năm, mọi thứ cũng nhạt dần. Anh cũng ít liiên lạc với tôi hơn vì bận công việc. Chúng tôi chỉ thi thoảng qua lại bằng mail, vì ở hai nước khác nhau, hình thức đó là phổ biến nhất. Tôi cảm nhận tình cảm của chúng tôi phai nhạt dần. Nhưng một ngày, gia đình anh cho người sang gặp tôi, để nói chuyện với tôi. Tôi ngạc nhiên vô cùng vì tôi nghĩ, chắc chắn là có tin gì đó từ anh. Họ nói chuyện nghiêm túc về việc, tôi có muốn làm con dâu nhà họ hay không? Tôi đã mừng lắm, nghĩ là chúng tôi sắp được đoàn tụ và nhất định, gia đình anh đã nghe được chuyện gì từ phía anh. Tôi càng tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi. Mấy năm xa nhau, tôi đâu dám chủ động chuyện gì, cũng không dám nói chuyện cưới xin vì vốn tôi đã không tự tin rằng, một người như anh sẽ chọn tôi sau khi đi du học về.

Anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này - 2

  Nào ngờ, khi tới nhà anh, bố mẹ anh nói, vì anh du học không về nữa, vả lại, cũng muốn cho tôi có cơ hội được làm dâu nhà anh, gia đình anh yêu cầu tôi lấy anh trai anh. Giờ thì tôi mới hiểu, gia đình anh có một người tàn tật, đó là anh trai anh. Họ nói, họ cũng nghe qua về tôi nhưng anh đi du học không về được, và có về anh cũng lấy một người con gái giàu có chứ không phải là tôi. Nếu như tôi thực sự muốn làm dâu nhà anh, nghĩ cho anh thì hãy thay anh chăm sóc anh trai anh, vì gia đình anh chỉ có hai anh em mà thôi, để anh yên tâm làm ăn công tác. Rồi sau này, nếu anh có về, anh sẽ đi chỗ khác sống nên không phải lo chuyện gì cả…

  Nghe những lời họ nói, tôi còn tưởng là mình đang mơ. Tôi không tin gia đình anh lại hành sự như vậy. Họ nghĩ tôi là một cô gái nhà quê nên nếu được vào gia đình giàu có nhà anh làm dâu là niềm sung sướng của tôi sao. Nên họ mới coi tôi không ra gì, mặc cho tôi nghĩ gì thì nghĩ, họ không bận tâm tới cảm giác của tôi. Những lời họ nói khiến tôi cảm thấy căm hận vô cùng. Tôi đã nghĩ đến chuyện, sẽ cho họ biết, tôi sẽ vào làm dâu nhà họ nhưng sẽ là vợ của anh chứ không phải người anh trai kia. Tôi quyết định phải làm bằng được điều đó.

  Tôi viết thư cho anh, kể hết sự tình và muốn anh quay về nếu như anh không muốn tôi làm vợ của anh trai anh. Anh nghe mà còn nổi khùng, anh lập tức bay về và đó là lần đầu tiên tôi gặp được anh sau khi chúng tôi chia tay nhau để anh đi nước ngoài. Tôi đau khổ nhận ra tình yêu bao lâu nay tôi dành cho anh đang bị người nhà anh lợi dụng. Tôi đã tính đến chuyện cưới anh nếu như anh về.

  Và rồi, tôi đã làm cái kế hoạch là có bầu với anh. Và đúng là tôi đã làm được vì đúng là, anh vẫn còn rất yêu tôi. Khi tôi thông báo tin này với anh và gia đình anh, nhà anh đã cuồng loạn lên, mẹ anh chửi rủa tôi là thứ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ dám chài mồi con trai bà. Mẹ anh yêu cầu tôi hãy ra đi, đừng hủy hoại cuộc đời anh nếu như tôi thực sự yêu anh. Chẳng hiểu sao, trong giây phút ấy tôi lai mủi lòng. Tôi vì yêu anh nên đã nghĩ tới chuyện ra đi thật. Và tôi có nói với anh về chuyện, tôi sẽ bỏ cái thai này…

  Lúc này, Khải mới biết tất cả những gì mẹ anh đối xử với tôi. Anh bảo, ‘anh sẽ trân trọng em suốt cuộc đời này, nếu như gia đình anh không đồng ý, anh sẽ tìm cách đưa em sang kia, hai chúng ta sống hạnh phúc. Anh yêu em và trước giờ vẫn vậy, không hề thay đổi. Em đừng buồn, vì với anh, tất cả những gì đã qua anh sẽ trân trọng. Em đừng suy nghĩ nhiều, anh hiểu con người của em. Anh không muốn em khổ và chịu thiệt thòi, em không có gì phải chịu như thế cả’.
Tôi mừng rỡ trước những gì anh nói, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ làm việc này, cưới anh và để cho gia đình anh biết, tôi đã cướp mất đứa con của họ và mẹ anh đừng bao giờ đối xử với tôi như thế nữa. Tôi đang mang thai đứa con của anh, vậy thì có lý gì chúng tôi không thể ở bên nhau? Tôi tin là, tình yêu của tôi dành cho anh sẽ khiến tôi có đủ nghị lực và niềm tin để chăm sóc anh, yêu thương anh trọn vẹn cả đời này…

Theo:truyện hay.
  
[Xem tiếp...]


Đưa tay lau nước mắt.



  Trong vô vàn ngược xuôi của cuộc sốngtiếp xúc với bao nhiêu ngườibao nhiêu cuộc gặp gỡanh không nghĩ mình lại gặp nhau thật lạ kì như vậyHệt như ông trời đã cố ý sắp xếp cho anh đến đóđi dạo con phố đó và ngồi đúng cái quán đónơi mà em cũng ngồi bên mấy chiếc ghế nhựa với chiếc xe đẩy xinh xinhVà rồi anh gặp em.



  Thật khó hiểu, mà đúng ra cũng chẳng có gì là khó hiểu cả khi anh yêu một người con gái sống cách xa mình cả mấy nghìn cây số. Bởi anh biết đó là định mệnh, định mệnh đã cho anh gặp em. Hôm đó anh bước xuống xe đến với thành phố Huế sau một cuộc hành trình dài qua bao nhiêu thành phố. Anh là sinh viên một trường đại học kỹ thuật ở thành phố Hồ Chí Minh, hoạt động Đoàn đội và tham gia công tác xã hội đối với anh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống sinh viên vốn nhiều niềm vui này. Đợt đó anh theo Đoàn trường ra đến Huế để tham gia và tuyên truyền cho một buổi từ thiện giữa các trường đại học với nhau. Anh chưa nghĩ cuộc hành trình đến Huế nó lại dài như vậy. Trong giấc ngủ chập chờn trên chuyến xe đường dài, tay Đức bạn anh cứ nhấm nhá ra điều bí hiểm:
- Ôi sông Hương núi Ngự, cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp. Rồi mi sẽ thấy đến Huế lần này sẽ là điều không phải hối tiếc.
  Cũng chính bởi câu nói đó mà anh đã thao thức cả đêm, bởi trong giấc mơ của anh cứ chập chờn mãi một tà áo dài tím rịm thướt tha, tà áo ấy như lướt đi trên cầu Trường Tiền mờ ảo mà bấy lâu nay anh chỉ được nghe qua sách vở. Có đúng thật mảnh đất nhỏ bé này sẽ dẫn dụ cho anh nhiều điều, anh thầm hỏi và mong Huế sẽ có câu trả lời trọn vẹn cho anh.
  Chiếc xe thả anh xuống con đường với những hàng cây có nhiều chùm hoa nhỏ trắng muốt. Đức nói cho anh biết đây là cây long não vì khi vò nát lá trong tay sẽ nghe được mùi long não. Đến với Huế lần này đối với anh là một cuộc dạo chơi còn riêng với Đức đây là một sự trở về không hơn không kém. Nhà Đức ở tít bên Vỹ Dạ, nơi có lá trúc che ngang mặt chữ điền nổi tiếng của ông thi sĩ Hàn Mặc Tử, thành thử sự háo hức thể hiện rõ trên khuôn mặt nó. Đức hứa sẽ làm thổ địa, dẫn anh "cày nát" hết mảnh đất kinh kỳ này trong một tuần ở đây.
Huế đang vào mùa nắng, mùi máy lạnh trong phòng khách sạn giống hệt mùi chiếc xe khách đường dài khiến anh chóng mặt. Thành thử thả chân ra phố vào một buổi chiều nắng đổ như thế này quả thật là một điều thú vị. Đức dẫn anh lang thang dọc bờ sông Hương, đi qua con đường mát rượi bóng cây ngang trường Quốc học. Đức chép miệng:
- Nóng thế này mình đi ăn chè cho mát, chè Huế ngon số một.
Anh chẳng biết chè Huế ngon không. Nói ra thì thật lạ, anh là người miền Nam nhưng không hảo ngọt, thành thử anh không thích chè, và không biết chính nhờ cái nóng như đổ lửa hay nhờ cái miệng dẻo quẹo của Đức mà anh đã vào quán em. Quán nhỏ xíu như em nằm im lìm một góc bên vệ đường, quán có chiếc bàn cũ, mấy chiếc ghế nhựa cũ và cả chiếc xe đẩy cũng. . . cũ. Em ngồi đó nhìn vào phố, mắt em vô thức chạm vào mắt anh. Chao ơi, thế là dừng lại ngồi xuống cái bàn nhỏ xíu:
- Cho hai ly chè bắp em ơi.
Đó là lần đầu tiên anh ăn hết một ly chè, anh ăn mà dáo dác tìm em. Em bận luôn tay, mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, chỏm tóc đuôi gà cứ tung tẩy qua về đến tức lồng ngực của anh, nhìn em anh thấy em như con mèo ngoan nằm sưởi nắng. Khi đó anh tim anh đập rộn ràng dữ lắm, cả khi em đến tính tiền anh cũng ú ớ đến phát tội, cũng may có Đức cứu anh. Về đến khách sạn rồi anh còn nhớ mãi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi kia.
Nếu vậy chẳng có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây là anh lại gặp em ngày hôm sau, lúc em lấy máu cho anh trong buổi hiến máu nhân đạo. Em nhìn anh cười cười, có lẽ em nhận ra anh. Anh cũng ngượng nghịu cười lại với em, dẫu cho mũi kim của em khiến anh đau thấy ba sáu ông trời. Mà cũng nhờ đó anh mới biết em là sinh viên Điều dưỡng sắp ra trường. Em cũng là thành viên của Đoàn tham gia vào đợt từ thiện lần này. Lại một điều lạ lùng nữa phải không em?
Tối đó anh trốn Đức đi dạo phố một mình, gọi là dạo phố nhưng cái cớ chỉ là để tìm gặp em. Em bận luôn tay, thành thử để nói chuyện được với em, anh chỉ còn cách ngồi. . . ăn chè và chờ đợi. Ăn đến ly chè bột lọc thịt quay thứ ba thì anh hoa mắt. Em che miệng cười khúc khích.
- Anh ni ăn ngó khiếp. . .
- Anh phải ăn để bù lại mũi tiêm hồi sáng cô bé ơi.
- Rứa hồi sáng em tiêm anh đau lắm à?
- Không, không đau. Chỉ như con kiến cắn thôi.
Nói đến đó thì bất chợt vết tiêm trên tay anh đau nhói. Vậy là ly chè đã cho anh được dịp ngồi trò chuyện với em. Em bảo em chỉ bán quán phụ mẹ vào chiều tối, sau giờ học trên giảng đường. Anh chỉ dám ngồi nói chuyện với em chút xíu chứ quán người ta bán mà mình cứ ngồi đó hoài cũng kì.
Một tuần ở Huế là một tuần anh ngồi ở quán chè đó với em. Gặp em đến ngày thứ tư anh bảo:
- Anh Đức về nhà ảnh chơi rồi, thành thử không có ai đưa anh đi chơi phố, em đưa anh đi được không.
Vậy mà em đồng ý, mình đã chở nhau qua bao nhiêu quán xá, phố phường phải không em. Anh chở em đi bằng chiếc xe đạp của em, nhờ đó anh biết được chở một người con gái xinh xinh ngồi sau xe đạp thú vị hơn xe máy nhiều. Có em ở sau, anh dại gì chạy nhanh, mình lang thang qua bao nhiêu con phố, anh không chỉ biết đđược chè Huế ngon mà ở góc phố đó mình ăn bún hến, con đường kia mình ăn bánh canh cá lóc, con hẻm này mình xuýt xoa bánh khoái. Em cười giòn tan:
- Không khéo mình ăn hết Huế mất.
Đi hoài cũng mệt, đêm xuống thật nhanh, anh và em níu chân ở quán cà phê bên bờ sông Hương. Ngó ra con sông đen nhánh tơ huyền như dải lụa, em kể anh nghe sự tích của sông Hương, về chùa Linh Mụ, về nhiều điều thú vị của Huế. Em bảo ngồi lặng lẽ trong đêm, anh sẽ nghe thấy sông Hương có một mùi thơm nhè nhẹ. Anh hỏi lại em:
- Mình dùng mũi ngửi sao lại bảo là nghe.
Em cười như nước lùa qua từng khe đá:
- Anh không biết Huế có câu "Ngậm mà nghe " à. Có những thứ mình không thể dùng giác quan mà phải dùng cảm xúc để nhận biết.
Anh chẳng cần biết sông Hương có thơm hay không, chỉ nhớ là anh đã ghé đôi môi mình vào đôi môi ngọt lịm có vị cà phê sữa ấy. Lúc chia tay, em thẫn thờ:
- Sông Hương có nói chi mô anh.
Thế rồi không để anh trả lời em ùa vào phố, bỏ lại anh với vị cà phê sữa còn thoang thoảng trên môi.
**********
Đức xin lỗi anh vì nó thất hứa cái vụ dẫn anh đi cày nát Huế. Nhưng anh phải biết ơn Đức mới đúng, nhờ vậy anh mới được lang thang cùng em nhiều như vậy. Lúc chia tay về lại thành phố Hồ Chí Minh, anh rất sến sẩm. Đôi mắt em ngấn nước, em tặng anh tập ảnh sông Hương, dặn anh có nhớ em thì mở ra xem để nhớ về một con sông kỷ niệm, con sông ấy cũng là tên của em:Hương Giang. Anh không có số điện thoại của em, em bảo chiếc điện thoại chỉ khiến người ta thêm phụ thuộc và xa cách, khi nhớ em anh làm sao liên lạc. Em cũng không dùng Facebook, cũng bởi lý do trên. Thành thử, anh chẳng thể nào lên mạng trò chuyện cùng em. Anh lạc mất em như một chiếc lá rơi rụng hòa vào những đám lá khô khác rơi trên phố.
Anh lang thang suốt một buổi chiều, qua nhờ nhờ Đức Bà, cho bồ câu ăn, qua Dinh Thống Nhất, qua công viên với cây xanh rợn ngợp. Nhưng mà làm sao anh lang thang hết cả buổi chiều khi chỉ có một mình. Nhớ em, anh cũng tìm đến những con sông nhưng ở đây sông chỉ có màu đen, ô nhiễm và bộn bề quán xá, không có những vạt cỏ để anh nằm ngửa mặt lên trời hít lấy từng cơn gió mát từ sông thổi vào.
Anh rủ Đức ra góc nhà thờ Đức Bà nhâm nhi gỏi bò. Anh ngồi nhìn ra đường, thấy dĩa gỏi bò sao. . . dở ẹc. Anh thấy khuôn mặt nào lướt đi trên phố cũng hao hao khuôn mặt em, hay là em cũng nhớ anh?
Đức chép miệng:
- Nghĩ lại tao dẫn mày đến Huế có thật sự đúng đắn không hè?
Anh đưa mắt nhìn dĩa bò khô còn nguyên , buông một câu nhẹ bẫng:
- Sao mà tao nhớ Giang quá.
Đức không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt hai đứa lại nhìn ra những dòng người xuôi ngược kia.
Loay hoay với việc học, anh luôn tìm cách để quay về Huế, để khỏi mất em. Cũng nhờ những ly chè của em, anh không còn sợ đồ ngọt, ngược lại anh ăn chè để nhớ em.
Nhưng anh không thể ngờ là anh lại gặp em trên vô vàn cái nick sáng đèn kia khi anh mở máy. Em hiện ra thật ngạc nhiên và dí dỏm, cái tên chebap thật ngộ, em đã tìm ra anh giữa cái thế giới ảo kia. Em nói em đã tạo Facebook vì nỗi nhớ khiến em không thể ngồi yên. Anh nhìn em qua Webcam, em khóc. Anh chỉ biết lau những giọt nước mắt ấy qua màn hình máy tính, nhưng anh tin sẽ có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy, anh sẽ về Huế với em.
************
Lần đầu đến Huế với anh là những ngày nắng đổ, nhưng lần quay trở về này Huế đã vào mùa mưa.. Anh tưởng tượng ra cảnh em ngồi co ro bên chiếc xe cũ kỹ né những hạt mưa làm ướt tóc mà chân càng bước vội vã. Anh phải bước, phải chen nếu không anh sợ sẽ không gặp lại em mất. Kia rồi, ở góc phố dọc bờ sông Hương em vẫn ở đó với chiếc quán bé xíu và chiếc xe đẩy cũ rích của mình, tấm bạt cũ kỹ không che nổi những hạt mưa đỏng đảnh. Quán vắng khách, em ngồi đó nhìn ra sông Hương đang cuộn mình chảy. Đôi mắt em trong veo, đôi mắt em nhòe nước.
Ngồi xuống ghế anh gọi lớn:
- Em ơi, cho anh ly chè bắp .
Anh đã biết có một ngày anh sẽ lau những giọt nước mắt ấy thay em.

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


Hẹn hò trục trặc.



  Quang là một đứa kì lạ , kì lạ ở rất nhiều điểm. Trong một thế giới toàn những thằng con trai "mồm miệng đỡ hộ chân tay" thì nó hẳn là đứa đặc biệt, vì nó khá là ít nói. Trong một lớp toàn những đứa học giỏi, nó vẫn nổi bật, bởi nó học... cực giỏi! Ngay cả khi Quang ghi quá nhiều điểm không ở một trận bóng rổ đến nỗi đồng đội cho nó ra sân để đỡ bị ... chói, thì nó vẫn là một ... huấn luyện viên kì tài.
  Quang còn khác với hầu hết những thằng con trai bình thường ở một sự đãng trí quái gở và cho con gái leo cây. Thường xuyên mới chết chứ? Và quái lạ thay vẫn có ngày càng nhiều những cô bé dại dột tiếp tục diện những bộ quần áo đẹp với những cái xắc tay xinh xắn để đứng vài tiếng ngắm... kim đồng hồ trôi.
  Chiều học thêm ở trường Quang chạy hết tốc lực như có cô chủ nhiệm sau lưng, vừa trực chỉ hướng nhà vệ sinh vừa rủa thầm sao cái phòng bức xúc ấy lại nằm cách lớp nó 4 tầng nhà. Quang chạy tắt qua đoạn thư viện yên tĩnh, nơi có một cái luận bất thành văn: "Đi chậm, cười bé, khóc nhỏ nhẹ, buôn thì thầm"; vì cái lẽ bất ngờ ấy, Quang đam sầm vào một vật thể bốn mắt đang ôm một chồng sách nặng làm cả nó, vật thể lạ và chum tri thức nhân loại đều tiếp đất cùng lúc. Quang quên béng luôn công việc... hái hoa, vội cúi xuống nhặt mấy quyển sách đang tung toé, cô bé nhiều mắt dường như cũng chẳng them để ý quan tâm xem ai đã va phải mình vừa cúi xuống nhặt cùng vừa lẩm nhẩm đọc một bài thơ Quang chưa từng nghe qua.
Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
 Quang chăm chú lắng nghe bài thơ. Chợt cô bé ngừng lại, nhặt một cuốn sách cũ có cái bìa đã ố vàng lên, thổi cho sạch bụi, rồi lại thì thầm cái giọng khe khẽ đọc tiếp:
Đường êm qua, ai đi mà nhớ ngõ
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa
Tất cả đống sách đã được đặt trở lại gọn gàng trên 2 tay, cô bé 4 mắt cúi đầu cảm ơn, rồi lại chầm chậm bước tiếp: Quang ngẩn người ra rồi gọi với theo:
- Này, bạn gì ơi!
Cô bé quay lại, ngước cặp mắt to tròn qua gọng kính hơi trễ, nhìn Quang nghi hoặc:
- Mình?
 Quang không khó khăn nở một nụ cười thân thiện:
- Là bạn! Bạn có thể đọc tiếp bài thơ lúc nãy đựoc không?
Cô bé hơi nhíu mày, nhưng cũng ngân tiếp cái giọng be bé lúc nãy:
Những mắt cạn cũng chẳng sâu chưa
Những tim không ma tưởng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn than mãi để kiếm trời dưới đất...
Cô bé ngừng đọc nhún vai một cái:
- Còn một đoạn cuối, nhưng mình không thích.
Quang vỗ hai tay vào nhau thích thú:
- Rất hay! Mình là Quang. Lê Quang. Khoa Quản trị Kinh doanh. Còn bạn?
Cô bé hơi cúi người:
- Mình là Phạm Ẩn Nhi. Khoa tài chính kế toán..
***
Công hấp háy mắt nhìn thằng bạn
- Hiếm khi thấy mày nói nhiều như hôm nay.
Quang cảm thấy mặt mình đỏ bừng:
- Đó thật sự là một cô gái thu hút. Thật đấy!
- Với việc tráng thêm một lớp kính ngoài cửa sổ tâm hồn và ôm trên tay một chồng sách văn – thứ xa lạ với bóng rổ hoặc kiếm tiền. Thu hút? – Công đốp lại thẳng tưng.
Quang lúng túng gãi đầu
- Chưa bao giờ tao thấy một cô gái tự tin nhìn thẳng vào mắt tao và đọc vanh vách gần nguyên vẹn một bài thơ như vậy. Tao cũng không rõ lắm. Nhưng đó không phỉa là một thứ nói ra rõ rang. Giống như một cách vô cớ, tụi con trai thường mê game. Chỉ vậy thôi...
Công mò xuống khoa Tài Chính nhặt nhạnh được một đống những thứ lủng củng và vô khoa học về Ẩn Nhi. Nó cất công lắp ghép chắp vá một hồi để luc sau có thể vứt cho Quang một tờ - lý - lịch- hoàn hảo. Công nhìn bọ mặt hàm ơn như sắp sửa tuôn ra toàn những câu văn hoa của thằng bạn thì bĩu môi:
- Thôi khỏi cảm ơn. Mong sao mày đừng làm hoài công tao là được!
***
Với tờ lý lịch, Quang từ từ... từ... từ... tiếp cận Nhi. Lúc đầu chỉ là lân la hỏi về mấy  bài luận. Sau thì bám càng tới các câu lạc bộ văn Nhi tham gia, lúc thì cần mẫn đọc mòn sách trong thư viện xuyên trưa, khi thì lùng sục khắp các cửa hàng sách để truy những cuốn cũ mèm có thể làm cô bạn hét lên sung sướng khi lướt mắt qua... "Nhi là một cô bé kĩ tính và ít giao thiệp, cẩn trọng và hơi lưu tâm, nhưng trước một chàng trai nhiệt tình và chân thành có thừa thì chắc cũng phỉa rung động, dù là chút xíu..." – Công đã nhận xét thế khi Quang vừa nhảy lên như đứa trẻ được quà vừa báo cho nó rằng Nhi đã đồng ý lời mời đi xem phim với Quang vào chiều thứ 7, suất 2 giờ.
Quang lấy một tập giấy nhớ đủ màu ghi duy nhất 2chữ: "2hT7" dán chằng chịt khắp nhà, từ phòng ngủ tới phòng tắm, từ nhà bếp đến ban công. Công đến nhà Quang phải phát hoảng khi tưởng băng nhóm khủng bố mang tên "Vàng và da cam" vừa bắn phá nhà thằng bạn. Những cuộn lịch được đánh dấu chói chang, cả cái poster "Bức tường" to vật vã ở đầu giường cũng được che phủ bởi những tờ giấy nhớ, rồi quả bong rổ cũng bị đè ra phệt một nhát bút xoá ngoằn ngoèo: "2 giờ ngày thứ 7". Đên nỗi con em họ của Quang đến chơi chỉ mấp máy được mỗi câu: "Trại to nhất và oách nhất ở Trâu Quỳ thì cũng đến thế này là cùng!"
Quang huỷ tất cả những cuộc hẹn khác trong tuần. Không cho em bé nào phải nhìn đồng hồ nữa, không chơi bóng rổ cũng như đã bóng nữa nhằm giữ 1 ...thể trạng hoàn hảo cho ngày cuối tuần, không để hai quầng mắt thâm quầng bởi những buổi học thâu đêm, không cả để hai tay mỏi nhừ những lúc chơi game online suốt tối... Quang hạn chế mọi thứ thú vui hiếm hoi còn sót lại là ngồi ngắm tờ lịch, như mỗi lần cho những đứa con gái khác leo cây...
May cho những người thân của nó, rồi ngày thứ 7 cũng rề rà bò tới. Cả đêm trước Quang trằn trọc không ngủ được cứ mơ màng tưởng tượng những điều 1 thằng con trai trước buổi hẹn thường tưởng tượng(!) Sáng đến trường thì chỉ lượn lờ quanh quẩn gần lớp Nhi để chắc chắn đảm bảo cho cuộc hẹn...
Nó ăn qua loa bữa trưa rồi nhảy lên phòng đóng bộ quần áo đã chọn cả tối hôm qua vào người. Nhìn đống giấy nhớ, Quang cười khì vì nghĩ đến việc sẽ được bóc hết chúng ra và... thay bằng những cái khác. Nó cứ ngồi tự chia thì... tương lai gần như thế một lúc thì thấy đầu óc hơi váng vất, có lẽ vì đêm hôm qua không ngủ. Và Quang đã quyết định làm một việc mà sau này, mỗi lần nhớ lại nó cũng tự vả mình đến răng lợi lẫn lộn thì mới thôi: Ngả - lưng- xuống - giường- nằm nghỉ!...Chuông reo, Quang với lấy máy và câu hỏi đầu tiên của Công làm nó đánh rơi cả điện thoại:
- Sao, xem phim vui vẻ chứ?
Quang nhìn đồng hồ, nó tự đặt tay lên tim:4h30, nó đã ngủ hơn 4 tiếng!
Quang cuống cuông bấm số nhà Nhi. Chuông kêu mà Quang cứ thấy tim mình thắt lại, không ai nghe. Nó vồ lấy xe máy phóng đến rạp...
...Nhi đứng một mình trước cổng rạp vắng hoe. Hai tay giữ chặt một cái túi nho nhỏ, đôi mắt to tròn vẫn nhìn mọi thứ một cách ngỡ ngàng, Quang gạt chân trống, chạy vội đếnchỗ Nhi, định nói 1 điều gì mà lưỡi cứ ríu lại. Nhi gượng cười một cái mà mắt ngân ngấn:
- Ôi mình đã biết, mình đã nghe người ta nói nhiều về Quang. Nhưng tại sao mình vẫn cứ dại dột thế này, mình vẫn cứ tin...Bài thơ mà lần đầu tiên gặp nhau ý, Quang nhớ không, nó còn một khổ cuối, mình đọc nhé:
Người ta khổ vì chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên cành quyết xông vào
Rồi bị thương, người ta giữ gươm đao
Không muốn chữa, không muốn lành thứ độc.
Quang bước tới sát Nhi, nó cầm lấy tay trái của Nhi áp vào ngực mình:
- Không, Nhi ơi cánh cửa ấy đã mở ra rồi, đã mở rồi đây này. Hãy tin mình đi, mình không nói dối đâu.
Một luc lâu, Nhi quay mặt đi:
- Mình thì đang muốn biết một cánh cửa khác cơ!
Quang hỏi trong hồi hộp:
- Cánh cửa nào cơ?
Nhi cười dằn dỗi:
- Cánh cửa rạp 8h có mở nữa không?!
Có một gã trai lại nhảy lên như trẻ con...
[Xem tiếp...]


Vâng, em sẽ bỏ tiếp đứa con thứ tư này!



 Quá nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngáy ngủ xen lẫn cáu gắt, anh gần như hét lên trong điện thoại:

- Có gì mà gọi giờ này?

- Anh đang ở một mình phải không? – Cô thì thầm.

- Ừ thì sao?

- Em….

Anh chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia. Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ cô, người đang là bạn gái anh. Huống chi, cả ngày nay anh mệt mỏi xoay vòng trong đống công việc cuối năm. Vừa chợp mắt được một tí là cô lại gọi. Cơn buồn ngủ theo đó cũng dần biến mất.

- Anh từng nói chúng ta sẽ có con đúng không?

- Thì sao? – Tim anh đập phịch một cái rồi đột ngột nhảy múa trong lồng ngực. – Đừng nói với anh là….

- Một đứa cũng đang trên đường đến đây….
Đó là cuộc gọi của đêm hôm qua. Anh kết thúc ngay cuộc nói chuyện sau câu nói ấy của cô. Tắt điện thoại. Anh lẳng lặng đi ngay vào toilet. Không cần phải rửa mặt, anh cũng đủ tỉnh táo. Lời nói vừa nãy của cô còn có tác dụng hơn cả cốc cà phê anh uống ban chiều, có khi còn hơn cả chục cốc cộng lại.

Tay run run anh bấm bàn phím điện thoại. Vỏn vẹn chỉ có: “Mai đến bệnh viện cùng anh”. Tin nhắn hồi âm ngay lập tức: “Ừ. Em xin lỗi” .

Đêm nay, lại không thể ngủ. Lay hoay chờ cho trời sáng.

                                                                 *****

- Được 11 tuần rồi.

- 11 tuần á?

- Đã có tim thai. Khỏe mạnh, chỉ số phát triển tốt. Đây này.

Vị bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí “đứa nhỏ” đang nằm. Anh chẳng thấy gì ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung quanh nó bằng một đường viền,mấp máy. Tiếng nhịp tim đập “phình phịch” rõ ràng khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một giây một phút nào rời khỏi màn hình.

Bước ra khỏi phòng siêu âm, cô vẫn cúi mặt.

- Xin lỗi anh, hôm ấy em…

- Lại quên uống thuốc nữa sao?

- Tại công việc bận quá nên…

- Đây là lần thứ mấy rồi?

Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng phản ứng như nhau khi nhận được tin từ cô. Chỉ khác là cái bình tĩnh lúc sau để giải quyết mọi chuyện. Anh thở dài. Yêu nhau gần 4 năm nay, có lẽ chưa bao giờ anh thấy chán nản như lúc này.

- Giờ em tính sao? Lại giống như những lần trước à?

- Ông trời cũng ưu ái nhỉ? Bao nhiêu người cầu mong có con thế mà chưa “dính” lần nào. Còn em, bao nhiêu lần phải bỏ thế mà vẫn….

Anh định thốt ra cho hết câu nhưng thoáng nhìn thấy cô đang cuối gầm mặt, tay bấu chặt vào hay vạt áo, anh lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy tình cảm giành cho cô suốt bao nhiêu năm qua giảm sút thế này. Anh thở dài. Nhớ đến lần thứ nhất anh đã hốt hoảng thế nào, lần thứ hai bàng hoàng ra sao, rồi lần thứ ba phân vân thế nào. Bây giờ thì… Cảm xúc trôi tuột như không có gì. Chẳng buồn nói với cô thêm lời nào nữa.

- Mai em sẽ bỏ. Hôm nay em hơi mệt.

- Ừ. Tùy em.

Anh chở cô về. Trên đường đi, hai người chả nói với nhau lời nào. Xe anh đổ phịch trước công ty cô. Chưa kịp chào anh như mọi ngày, cô đã nhanh chóng quay lưng vào đó. Để lại anh nhìn theo cái dáng gầy gầy con con mà nao lòng. Anh không hiểu hay đúng hơn là không biết cô đang nghĩ gì.

Để em dạy anh cách lên giường - 2

 Sáng hôm sau hai người lại đến bệnh viện. Anh phải đi cùng cô. Anh buộc mình phải là người có trách nhiệm. Anh biết mình sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng không phải là bây giờ và nhất là không phải vì đứa nhỏ.

Vị bác sĩ lấy tay trịnh trọng nâng cặp kính. Đôi chân mày chau lại với nhau, mắt không rời kết quả siêu âm.

- Cô bỏ thai mấy lần rồi?

- Dạ 3 lần rồi.

Vị bác sĩ ném cho anh cái nhìn khinh bỉ rồi hỏi tiếp

- Thế có muốn mai này làm mẹ không?
-Dạ….

- Bỏ đứa này nữa là mai này không có con được nữa đâu

Anh lắng tay nghe vị bác sĩ nói. Từng chữ từng chữ thấm vào đầu anh. Cô bỏ thai nhiều lần rồi. Thành tử cung vốn dĩ đã mỏng, giờ mong manh hơn bao giờ hết. Nếu bỏ nữa. Thì tử cung của cô sẽ không có khả năng giữ nổi đứa trẻ nào nữa. Vị bác sĩ thở dài. Các anh chị bây giờ sung sướng quá rồi. Muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không can ngăn được. Bao nhiêu người tuyên truyền các tác hại của việc này mà có chịu nghe. Lúc đấy thì không quan tâm. Giờ có chuyện thì….

- Đừng có mà dại dột đến mấy chỗ tư nhân. – Vị bác sĩ lạnh lùng xen lẫn cứng rắn.

Vậy là cô không thể bỏ “đứa nhỏ”. Đồng nghĩa với việc cô phải sinh ra nó. Người anh lạnh toát. Bây giờ mà làm đám cưới thì tiền ở đâu ra. Nhà anh vẫn phải thuê. Gọi là nhà nhưng căn phòng nhỏ xíu. Gia đình cô còn tệ hơn. Gần chục anh chị em chui rúc trong căn nhà bé tí, người nào lấy vợ lấy chồng ra riêng thì đỡ được người đó nhưng cũng chẳng hơn gì. Nghĩ đến tương lai ngày thì làm việc quần quật, con đau con bệnh, con khóc con quấy trong căn nhà chưa đến 10m2 mà anh đổ mồ hôi lạnh toát. Tiền trong ngân hàng dành dụm bao nhiêu năm nay gần như con số không vì anh còn bố mẹ già phải nuôi và đàn em dưới quê.
Anh quay sang nhìn cô. Cô vẫn im lặng. Mặt cuối gầm. Li chanh muối tan cả đá nhạt nhẽo đặt trên bàn im thinh thít. Anh lạnh lùng phá tan bầu không khí đang có.

- Giờ em tính sao?

- Em tự có cách giải quyết

- Sao những lần trước em không nói với anh?

- Đến thế này thì anh phải làm sao?

- Nếu em nói thì anh cũng đâu có chịu cưới em

Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Đôi mắt có cả sự căm phẫn đến vô vọng. Cô lấy từ trong ví tờ 10 ngàn đặt xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy.

- Em có cách tự em giải quyết. Anh không cần lo.

Anh bàng hoàng nhìn cô. Suốt bao năm qua, cô chưa từng cãi anh lấy một câu. Cái gì cũng nghe theo lời anh nói. Thế mà hôm nay cô dám ngang nhiên chống lại anh.

- Em muốn cái gì đây hả?

Cô không quan tâm lời anh nói, cứ thể bước nhanh ra khỏi căn-tin bệnh viện. Đôi vai run lên nức nở. Nước mắt tuôn dài không thể kìm lại được.

Hạnh phúc là khi anh trở thành chồng - 1

Tối đó, anh uống thật say. Bấm số điện thoại của cô, anh như gào lên qua điện thoại: “Cô còn muốn làm gì nữa hả? Giờ cô không bỏ đứa nhỏ được thì tôi sẽ cưới cô. Ngoài chuyện đó ra thì cô còn muốn gì nữa?”

Cô bật khóc. Dù cố nén không cho anh biết nhưng cô vẫn khóc. Nuốt vội giọt nước mắt mặn chát trên môi, cô nói giọng thỏ thẻ nhưng cứng ngắt: “Em sẽ bỏ con. Anh đừng bận tâm đến em”.

Tiếng gác máy lạnh lùng từ phía cô khiến anh thoáng chốc tỉnh táo. Chữ “con” thốt ra từ cô khiến anh đau ngay lồng ngực một chốc. Nhưng hơi men lại mang anh về với suy nghĩ tàn nhẫn kia. Anh ngã phịch lên giường, chiếc điện thoại rớt “bịch” xuống sàn nhà, tự động tắt máy.
Sáng hôm sau, tận gần trưa anh mới tỉnh được. Cơn say để lại dư âm khiến anh chóang váng. Anh liêu xiêu bước về phía toilet rồi tự nhiên nhớ đến lời cô nói tối qua. Anh cố xác định xem có phải là mơ hay không rồi vội vã phát hiện ra điện thoại nằm im lìm trên thềm nhà.

Có 3 tin nhắn đến máy anh. Cùng một người gửi.

Em đang ở phòng mạch tư. Em chỉ biết có chỗ này. Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy? Em sợ lắm

Tim anh đập thịch một cái. Toan bấm nút gọi cho cô ngay thì tin nhắn thứ hai đập vào mắt anh.

Có thể lần này em sẽ không có con được nữa. Nếu thế, anh vẫn muốn cưới em chứ? Hay là anh sẽ bỏ em để lấy người sẽ sinh con cho anh?

Anh tưởng tượng cảnh cô co rúm một mình trên bàn phẫu thuật. Thoáng rùng mình,mồ hôi lạnh toát sống lưng

Em ra khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em mệt lắm. Đau nữa. Lần này đau nhiều hơn trước gấp chục lần. Hình như máu vẫn chảy. Chắc em không tự về nỗi nữa. Anh đến đón em nhé. Em xin anh

Tay anh run đến mất cả cảm giác. Bấm máy gọi cho cô. Bác sĩ đã cảnh báo cô thế nào mà còn làm vậy? Sao lại ngốc đến thế chứ?

Điện thoại đổ chuông hồi dài không ai trả lời. Anh định bấm gọi lại thì phía đầu dây bên kia vang lên giọng vội vã.
 Người nhà của bệnh nhân à? Vào viện ngay đi. Băng huyết rồi không cầm được. Chúng tôi đưa vào viện rồi

Anh cắn chặt môi khi từng lời nói vang lên qua tai anh. Anh lao như bay ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện. Chẳng lẽ cô tàn nhẫn đến mức đó, đánh đổi cơ hội làm mẹ để chọn ở cạnh anh?

“Không cứu được.”

Vị bác sĩ lắc đầu nhìn anh. Anh hỏi lại thêm một lần nữa. Vẫn câu trả lời y như thế, không khác một chữ.

Cô mất máu quá nhiều. Máu tuôn ồ ạt không cầm được. Phòng mạch ấy không giấy phép, thiếu trang thiết bị. Đưa đến đây thì quá muộn. Điều mà vị bác sĩ đã từng cảnh báo với cô.

Anh phải vịn tay vào tường lần theo lối vào nơi cô đang nằm. Lòng hi vọng bác sĩ ấy nhầm lẫn. Mắt chờ cô chạy đến thì thầm vào tai anh nói “em không sao” như những lần trước.

Ông ta hỏi anh có muốn nhìn mặt cô lần cuối không? Anh bảo có. Rồi anh thoáng thấy dưới tấm khăn trắng toát phủ cả thân người, bàn tay cô lộ ra. Chiếc điện thoại đặt cạnh bên. Có một tin nhắn sau cùng chưa kịp gửi đi. “Em yêu anh”

Anh thoáng cười rồi bật khóc. Vừa cười méo xệch lẫn nước mắt. Ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh hoang mang cầm lấy bàn tay cô. Lạnh quá em ơi!

Bàn tay tôi lay em dậy. Nhưng em không cử động. Lời tôi nói với em tối hôm qua như mũi dao đăm vào tim tôi. Đau nhói. Đau bao nhiêu không kể được. Bao nhiêu đau đớn tôi đang chịu có xá gì so với em. Trước khi nhắm mắt em còn nhớ tới tôi. Một thằng đàn ông như tôi đáng để em đánh đổi sao? Sao em ngốc nghếch quá? Sao em không giữ lấy mình? Sao em ngu ngốc quá…. Sao tôi không?

Đầu óc quay cuồng trong suy nghĩ. Cái gì đã giết chết cô? Anh hay tình yêu của cô dành cho anh.

Anh phóng xe điên cuồng trên đường. Con đường phía trước nhòe đi trước mắt. Chiếc xe tải bấm kèn inh ỏi phía chiều ngược lại. Anh lao thẳng vào nó không biết cố ý hay vô tình. Thứ âm thanh chết chóc vang lên dồn dập, tiếng la hét kinh hoàng của những người xung quanh. Anh ngã vật xuống đường. Đầu đập xuống đất. Cơn đau từ tim dội ngược lên đỉnh đầu. Anh nhìn bầu trời đen nghịt phía trên. Môi mấp máy gọi tên cô.

Anh kịp nhìn thấy gương mặt cô khi còn sống, vật vã trong cơn đau mà bốn lần đã phải chịu đựng.

Em đau như anh bây giờ phải không?

Theo:truyện hay.
[Xem tiếp...]


 
Góc Truyện 24h
Liên hệ: quangkhaiat1995@gmail.com
Mọi bản quyên thuộc về Góc Truyện
Lên Đầu Trang Copyright © 2014 by Góc Truyện 24hTruyện hay
Lên Trên